Chương 489: Cố Vân Đông Cũng Là Tiểu Bối Được Yêu Thương
Người Cố gia không khỏi quay đầu lại nhìn về hướng pháo hoa bắn lên.
Đôi mắt Vân Thư sáng rực, nhảy lên nói: “Là nhà Ngưu Đản, nhất định là nhà hắn đốt pháo hoa.”
Cố Vân Đông gật đầu mỉm cười, đúng thật là hướng nhà Trần Lương.
Xem ra năm nay Trần gia kiếm được không ít tiền, cũng quyết định phung phí một trận.
Qua giao thừa, hôm sau là năm mới
Không giống như năm trước, chỉ có một mình Cố Vân Đông phát bao lì xì, bao lì xì duy nhất mà cô có là của Thiệu Thanh Viễn đưa, đến bây giờ vẫn được cô cất trong hộp, đặt bên trong không gian.
Năm nay Cố Vân Đông vừa rời giường, liền nhận được bao lì xì của cha mẹ và đại cô.
Nhìn bao lì xì giấy trước mặt, khóe mắt Cố Vân Đông hơi nóng lên.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là tết đầu tiên cô nhận được tiền lì xì từ trưởng bối trong nhà, Cố Vân Đông cảm thấy cuộc sống của mình thật trọn vẹn.
Cô gạt đi cảm giác chua xót trong lòng, duỗi tay nhận lấy.
“Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn đại cô đại dượng, năm mới vui vẻ.”
Cố Đại Giang xoa xoa đầu cô: “Năm mới vui vẻ, mong con năm mới mạnh khỏe bình an, mỗi ngày đều vui vẻ.”
Nói xong, trong lòng ông có chút đành lòng.
Cố Đại Giang có cảm giác, có lẽ năm nay là năm cuối cùng Vân Đông nhận bao lì xì với thân phận chưa lập gia đình.
Có khi sang năm, không chừng còn dẫn theo tên tiểu tử Thiệu Thanh Viễn kia tới đây.
Nghĩ đến đây ông bắt đầu cảm thấy tên tiểu tử Thiệu Thanh Viễn kia nhìn không thuận mắt. Cũng may năm nay hắn không ở đây, nếu không nhấn định hắn sẽ phải nhận lấy mấy ánh mắt phẫn nộ của Cố Đại Giang.
Ngay sau đó, Cố Đại Giang lại phát bao lì xì đỏ cho mấy đứa nhỏ.
Lần này không tới lượt Cố Vân Đông phát. Bây giờ cô cũng là tiểu bối, có cha mẹ đại cô đại dượng thương yêu.
Mấy đứa nhóc Vân Thư Vân Khả nhận bao lì xì xong liền chạy đi tìm đồng bọn chơi.
Không bao lâu sau, lại có người dẫn theo một nhóm tiểu hài tử đến chúc tết.
Cố gia chuẩn bị rất nhiều kẹo hạt dưa cùng điểm tâm, tiểu hài tử tới, không có chuyện tay không mà về, túi trong quần áo nhét đầy ắp.
Mùng hai tết, hầu hết người trong thôn đều bắt đầu đi thăm người thân.
Thân thích Cố gia đều ở nhà, không đi đâu. Nhưng mà có không ít người tới cửa nên Cố gia đành phải ở nhà tiếp khách.
Mùng ba tết, cả nhà bọn họ cùng đi lên núi thăm Biển Mộ Lan.
Đây là lần đầu tiên Biển Hán tới đây, đường lên núi khó đi, lại không tiện ngồi xe lăn, nên ông chỉ có thể để vài người khiêng hoặc cõng lên núi.
Nhìn bia mộ của Biển Mộ Lan, rốt cuộc ông cũng không kiềm được mà khóc một trận.
Trong lòng những người ở đây đều cảm thấy khó chịu, bây giờ bọn họ đã có cuộc sống tốt hơn, nhưng Biển Mộ Lan lại không thể cùng bọn họ hưởng thụ nữa.
Khóc một hồi, Biển gia cũng phục hồi lại tâm trạng, lúc này mọi người mới xuống núi.
Mùng bốn tết, cả nhà Cố Vân Đông đến nhà Tần Văn Tranh chúc tết.
Mùng năm, Cố Vân Đông lại đến Liễu gia, Liễu Duy đã ra ngoài chơi, chỉ có tiểu gia hỏa Liễu Dật ở nhà. Thằng bé có quan hệ rất tốt với Vân Thư Nguyên Trí, còn muốn giữ bọn nó ở lại qua đêm.
Mùng sáu mùng bảy, Cố Vân Đông lại đến mấy nhà khác thăm hỏi.
Đến mùng tám, xưởng mới mở lại, tất cả công nhân đã quay trở lại.
Cố Vân Đông nhìn một đám người mặt mũi hồng hào, chứng tỏ bọn họ đã có kỳ nghỉ tết vô cùng thoải mái.
Quả nhiên, sau khi xưởng bắt đầu vận hành, mọi người càng dốc sức làm việc.
Nhưng mà, Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa trở về, hắn gửi về một vài phong thư, chỉ nói hết thảy đều thuận lợi.
Tuy rằng Cố Vân Đông rất ngóng trông hắn trở về, nhưng cô cũng vô cùng bận rộn, đầu tháng sau, cha cô phải tham gia khảo thí khoa cử.
Cố Vân Đông có chút hưng phấn với khảo thí khoa cử.
Không chỉ cô, tất cả mọi người ở Cố gia đã bày xong trận địa sẵn sàng đón địch, đặc biệt là Cố Đại Phượng.
Thân là tỷ tỷ của Cố Đại Giang, bà là người hiểu rõ nhất tâm trạng muốn được đọc sách nhưng lực bất tòng tâm của ông khi còn nhỏ.
Bà và ông cùng nhau trải qua quãng thời gian được lão tú tài nhìn trúng, được tộc trưởng tán thành. Sau này lão tú tài và tộc trưởng lần lượt qua đời, ông định đi thi đồng sinh nhưng lại bị tước đoạt quyền lợi. Cuối cùng, đành phải buông bỏ sách vở, ngày ngày ở ngoài ruộng lao động chân tay.
Toàn bộ chuyện này đều là Cố Đại Phượng cùng ông trải qua.
Khi đó đệ đệ mình rõ ràng có thiên phú đọc sách, nhưng bởi vì Triệu thị chèn ép, ông Cố lại không có thành tựu gì, tộc trưởng quan báo tư thù nên đã chặt đứt cơ hội đọc sách của ông. Điều này khiến cho Cố Đại Phượng một lần vô cùng oán hận nhà cũ Cố gia.
Bà muốn bảo vệ Cố Đại Giang, nhưng quá khó khăn. Khi đó bà còn nhỏ, phải đối phó với ba ngọn núi lớn trên đỉnh đầu, chống lại khác nào tự mình tìm đường chết.
Cho nên bây giờ Cố Đại Giang có thể tham gia khoa cử, trong lòng Cố Đại Phượng vui mừng đến mức không từ ngữ nào có thể tả được.
Bà thậm chí còn khóc dữ dội một trân sau lưng bọn họ.
Cố Vân Đông biết không cần phải bận tâm về việc đăng ký thi, chuyện này đã có Tần Văn Tranh hỗ trợ. Điều cô muốn bây giờ là, làm thế nào dể cha mình ở trong trường thi huy như bình thường, tranh thủ thi một lần là qua.
Thi huyện vào tháng hai. Có năm bài thi, mỗi bài chỉ diễn ra trong một ngày, việc này vẫn có thể chấp nhận được, dù sao cũng không cần phải ở trong lều thi nhỏ hẹp, chịu đựng đau chân mỏi lưng.
Nhưng mà tháng hai thời tiết vẫn còn rất lạnh, cho nên việc giữ ấm cực kỳ quan trọng.
Nghe nói khi tiến vào trường thi thì không thể dùng mũ hai tầng, áo da bỏ đi mặt ngoài, áo nỉ bỏ ruột ở bên trong, áo bào chỉ được dùng loại một lớp, tất là một lớp nỉ, và giày đế mỏng.
Chỉ cần nghĩ đến những quy tắc này thôi đã khiến Cố Vân Đông bắt đầu cảm thấy rét run.
Cô sờ sờ cằm, vẫn nên đi tìm Cố Đại Phượng, nói: “Đại cô, cháu nghĩ ít nhất phải chuẩn bị mười cái áo đơn mới được, bằng không sẽ lạnh đến phát run mất.”
Tay nghề thêu thùa của Cố Vân Đông vẫn không tốt lắm, dù sao đây cũng là quần áo của Cố Đại Giang, nên cô không thể tìm Thẩm Tư Điềm làm, liền dứt khoát tìm đại cô.
Đúng lúc Cố Đại Giang đi tới, nghe thấy vậy ông nhìn nhìn người mình, áo đơn…… Mười cái?
“Cái kia, Vân Đông, thời tiết tháng sau đã dần ấm lên rồi, cũng không cần nhiều như vậy đâu.” Ông nói: “Nếu cha mặc hết mười cái áo lên người, chỉ sợ là tay còn không duỗi ra được thì làm sao mà viết chữ?”
Cố Vân Đông xua tay: “Không sao đâu cha, may quần áo bên trong nhỏ một chút, bên ngoài lớn một chút là được rồi.”
“Nhưng mà, như vậy không được thoải mái……”
Cố Vân Đông quay đầu, cực kỳ nghiêm khắc nói: “Cha, chung quy vẫn tốt hơn là để bị lạnh, ít nhất trước khi vào thi thì cha cứ mặc, nếu lúc khảo thí thật sự ảnh hưởng đến việc cha phát huy, vậy lúc đó cha lại cởi ra.”
Nữ nhi quan tâm mình như thế, dường như, dường như nếu từ chối tiếp sẽ khiến con bé đau lòng.
Cố Đại Giang liền gật gật đầu: “Được rồi.”
Cố Vân Đông hài lòng, lại suy nghĩ, bỗng nhiên cô vỗ nhẹ vào trán: “Suýt chút nữa thì con quên mất.”
“Quên gì?” Cố Đại Phượng hỏi.
“Cha, các người khảo thí là mỗi người ở một cái lều đúng không? Hơn nữa còn phải rút thăm xong mới quyết định vị trí lều thi?”
Cái này Cố Đại Giang đã sớm hỏi thăm qua: “Đúng là như vậy, làm sao thế?”
“Con lo lắng rằng cha sẽ bốc phải vị trí không tốt.” Cố Vân Đông nhíu mày thật chặt: “Cha, nếu cha bốc phải vị trí gần nhà xí thì làm sao bây giờ?”
“Cái này……” Có thể làm sao bây giờ? Coi như mình xui xẻo thôi.