Chương 490: Vân Đông Nói Đúng
Cố Đại Giang đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ngược lại Cố Đại Phượng lại trở lên khẩn trương: "Vậy phải làm thế nào? Nếu rút phải lều bên cạnh nhà xí, thì chẳng phải cả ngày sẽ phải ngửi mùi vị ghê tởm chết người kia hay sao, vậy viết chữ thế nào được? Sao có thể suy nghĩ? Sao có thể ăn cơm được đây?”
Cố Vân Đông gật đầu, rất đồng ý nói: "Hơn nữa cháu nghe nói có một số thí sinh vào phòng thi rất dễ bị khẩn trương, mà một khi đã khẩn trương thì sẽ đau bụng, đau một chút liền phải đi nhà xí, nếu như đến thêm vài chuyến, chỉ sợ cha cháu cũng bị hun đến hôn mê bất tỉnh.”
“Thế này không được thế kia cũng không được, Vân Đông, ngươi xem, có thể để cho người khác đổi vị trí cho cha ngươi được không?" Cố Đại Phượng nói xong, lại lo lắng hỏi: "Chuyện này, chắc không tính là... Mua chuộc giám khảo, đúng không? Chỉ là đổi vị trí mà thôi, lại không gian lận."
Cố Vân Đông lắc đầu: "Không được, cháu nghe nói trường thi đặc biệt nghiêm, loại giao dịch riêng tư này căn bản không thể làm, nếu không sẽ bị chém đầu.”
“Vậy phải làm sao?” Cố Đại Phượng nóng nảy: "Cha ngươi thật vất vả mới có cơ hội thi cử khoa cử, làm sao có thể bị hủy bởi nhà xí được?”
Cố Đại Giang: "..." Chờ đã, các ngươi có phải có nhầm lẫn gì rồi không?
Đây chỉ là có thể, có thể mà thôi, làm sao đến miệng các ngươi, giống như đã xác nhận ta nhất định sẽ ngồi bên cạnh nhà xí vậy?
"Ta nói, người thi nhiều như vậy, ta thật sự không nhất định..."
"Cha, bất kỳ khả năng nào cũng phải suy nghĩ đến." Cố Vân Đông nghiêm túc nói.
Cố Đại Phượng gật đầu: "Vân Đông nói đúng. Chúng ta không thể ôm tâm lý may mắn như vậy được, vậy chẳng may đệ vận khí không tốt thì sao?"
“Vân Đông nói đúng." Cố Đại Phượng tiếp tục gật đầu.
"Cho nên cha, chúng ta phải nghĩ biện pháp, giải quyết vấn đề này trước mới được."
"Vân Đông nói đúng." Cố Đại Phượng gật đầu được một nửa, đột nhiên kinh hỉ nhìn về phía cô: "Ngươi đã nghĩ được cách rồi?"
Cố Vân Đông nghiêm trang: "Hiện tại, cháu có một cách tuy ngu ngốc nhưng cực kỳ hữu hiệu."
“Ngươi mau nói." Ánh mắt Cố Đại Phượng sáng lên.
Nhưng Cố Đại Giang, không hiểu sao đột nhiên có một loại dự cảm hoàn toàn không tốt.
Cố Vân Đông liền nói: "Chúng ta phải để cho cha cháu thích ứng với hương vị như vậy trước."
"Ý ngươi là..."
Cố Vân Đông nhìn về phía Cố Đại Giang: "Cha, trong khoảng thời gian này, lúc cha đọc sách viết văn, hãy đem bàn chuyển đến gần nhà xí đi, chờ cha quen rồi, có thể đạt được đến trình độ ngửi như không có mùi, vậy cha sẽ không sợ hãi nữa rồi, viết văn chương cũng nhất định sẽ không để ý đến phòng thi rốt cuộc đang ở nơi nào.”
“......" Cố Đại Giang không nhịn được mở to hai mắt, Vân Đông, ta là cha con, cha ruột của con đấy.
Ngửi mùi như không có mùi là cái quỷ gì? Con còn có thể tự tạo ra thành ngữ, phải không?
Cố Đại Phượng nghe vậy, có chút chần chờ, cách này... Thật sự không có vấn đề gì chứ?
Bà nhìn về phía Cố Đại Giang, ông liền liều mạng lắc đầu, không được, tuyệt đối không được.
"Cha căn bản có thể sẽ không rút vào vị trí kia."
Cố Vân Đông: "Cha, cha cũng nói có thể, vậy chẳng may thì sao? Ngộ nhỡ vận khí của cha lại đen đến cực điểm thì sao?”
“Nhưng, Vân Đông, kỳ thật cha cũng không yếu ớt đến như vậy. Con nghĩ lại xem, trước kia cha cũng coi như đã nếm qua mọi khổ sở, chuyện như vậy cha có thể vượt qua, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."
“Nhưng mà cha, cha hơn nửa năm nay, phần lớn là ở trong hoàn cảnh an nhàn đọc sách viết văn, nếu nhất thời bị lâm vào tình cảnh ác liệt như vậy, chênh lệch này quá lớn, càng dễ dàng làm cho tâm trạng của cha mất cân bằng."
Cố Đại Giang giờ phút này cảm thấy mình đọc sách nhiều năm đều đọc vô ích rồi, ông thế nhưng nói không lại nữ nhi nhà mình???
"Vân Đông à, con nghiêm túc sao??"
Cố Vân Đông vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Cực kỳ nghiêm túc.”
Cố Đại Phượng thấy chuyện đã phát triển đến mức này, hơn nữa không có đường xoay chuyển, đột nhiên có loại cảm giác muốn cười.
Rốt cuộc là sao lại đi đến hướng này?
Cố Đại Giang bị Cố Vân Đông đẩy ra ngoài, trực tiếp đẩy đến cửa nhà xí.
Cố Đại Giang lập tức bịt mũi: "Vân Đông, cha là cha ruột của con.”
"Cha xem, hiện tại cha đã chịu không nổi muốn bịt mũi, tương lai phải đối mặt năm ngày, vậy không phải là cha đã sụp đổ rồi sao? Chính bởi vì cha là cha ruột của con, cho nên con mới vì cha mà suy nghĩ như vậy ah.”
Cảm ơn, không cần.
Cố Đại Giang muốn đi, nhưng Cố Vân Đông vững vàng chắn ở phía sau ông: "Cha, mọi người đều nói nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người, khoa cử vốn là một con đường gian khổ lại dài dằng dặc, đây chỉ là một chút mùi hôi thối mà thôi, cha phải vượt qua.”
Cố Đại Giang: "..." Con gái của cha, không cần như vậy đâu.
Ông nói không lại Cố Vân Đông, tóm lại mặc kệ ông có lý do gì, Cố Vân Đông đều có thể tìm được điểm phản bác.
Cuối cùng, lão Đồng và Tiết Vinh cùng nhau mang bàn ghế đặt ở bên cạnh nhà xí.
Cố Đại Giang ủy khuất ngồi ở đó, tay cầm bút lông nổi đầy gân xanh, thiếu chút nữa đã trực tiếp biểu diễn một màn tay không bẻ bút cho mọi người ở đây xem.
Cố Vân Đông vẫn tương đối hài lòng, nhưng những người khác đứng sau lưng cô đều vẻ mặt nghẹn cười.
Cố Đại Phượng rốt cuộc không nhịn được, vội quay đầu đi, bả vai lại run run.
Dương thị cùng Vân Khả không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng cười khanh khách theo.
Vân Thư kéo cánh tay Nguyên Trí lui về phía sau vài bước, nhỏ giọng nói: "Khi khảo thi đồng sinh, phải như vậy mà viết văn sao?”
Biển Nguyên Trí sờ sờ đầu mình, cũng rất hoang mang: "Không nghe tiên sinh nói ah. "
Cố Vân Thư rụt cổ: "Đại tỷ đệ quá khủng bố.”
Hai tiểu tử kia đều sợ hãi, đã bắt đầu cân nhắc đợi đến lúc mình thi cử, phải làm thế nào để tránh được thủ đoạn hung tàn này.
Cố Vân Đông lại cảm thấy đã giải quyết một chuyện lớn trong lòng, bắt đầu cân nhắc những thứ khác.
Ăn cũng không cần lo lắng, chỉ là thi một ngày mà thôi, mang theo chút bánh ngọt nướng chút bánh mì các loại, lấp đầy bụng thì vẫn có thể chống đỡ hơn nửa ngày.
Cố Vân Đông đem những gì có thể nghĩ đến đều suy nghĩ hết một lần, cảm giác không có chỗ nào bỏ sót, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Trong những ngày tiếp theo, cô tập trung vào việc chuẩn bị.
Đợi đến cuối tháng, mười bộ quần áo của Cố Đại Giang đã hoàn thành.
Cố Vân Đông cầm tới từ chỗ Cố đại cô bên kia, so sánh, cũng không tệ lắm, cái ngoài cùng kia phá lệ rộng rãi, không đến mức siết tay.
Cố Vân Đông ôm đống quần áo kia đi tìm Cố Đại Giang, chỉ là vừa mới đi tới sân, liền đụng phải ông ấy.
"Cha, sao người cha lại thối như vậy?" Cố Vân Đông đột nhiên lui về phía sau vài bước.
Ánh mắt Cố Đại Giang đột nhiên trở nên u ám, nhìn Cố Vân Đông cười lạnh.
Cố Vân Đông đột nhiên phản ứng lại, hỏng rồi, hình như là cô làm.
Cô xoay người, ôm quần áo vội vàng chạy đi.
Cố Đại Giang hừ nhẹ một tiếng, trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Qua hơn nửa canh giờ, Cố Vân Đông mới ôm quần áo lặng yên trở về.
Vốn tưởng rằng Cố Đại Giang sẽ không có ở đây, không nghĩ tới lúc cô đến phòng chính, lại nhìn thấy cha cô đang thử một bộ quần áo.
Dương thị ở một bên hai mắt phát sáng nhìn ông, giống như rất thích bộ dạng này của ông.
Cố Vân Đông nhất thời kinh ngạc: "Cha, bộ quần áo này của cha ở đâu ra vậy, mặc đẹp như vậy làm gì?”