Chương 491: Người Khác Thành Thân Thì Tiên Quan Gì Đến Cha
Dương thị đang giúp ông sửa sang lại tay áo, bộ dạng bà thoạt nhìn rất cao hứng, một chút nếp nhăn cũng không buông tha.
Cố Đại Giang liếc xéo Cố Vân Đông một cái, nói: "Khương Bảo cùng khuê nữ Thạch gia sắp thành thân, con không quên đó chứ?”
“Con đương nhiên không quên, không phải ngày mốt sao?” Cố Vân Đông hoài nghi: "Nhưng người ta thành thân, thì có quan hệ gì với việc cha mặc quần áo mới?”
Cố Đại Giang đắc ý: "Bọn họ mời cha làm người chứng hôn."
Chứng... Người chứng hôn?
Việc này xảy ra khi nào vậy, tại sao cô không biết?
Nhìn quần áo mới của cha cô đã được chuẩn bị chỉnh tề như vậy, chắc chắn sáng sớm đã nhận được tin tức, đây là cố ý không nói cho cô biết sao? Là trả thù cô bắt ông ấy học ở gần nhà xí?
Người đã một bó tuổi rồi, đúng là trẻ con.
Cố Vân Đông hừ nhẹ một tiếng, chỉ là trong lòng cô vẫn rất ngạc nhiên.
Có điều, cô không biết chính là, người Khương Bảo suy nghĩ đến đầu tiên là Cố Vân Đông. Lại nói tiếp, Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn ít nhiều cũng coi như là người mai mối cho hắn và Lan Hoa Nhi.
Nếu không phải cô thuê Thung tử, ông chủ Thiệu thuê Khương Bảo, hai người này cũng sẽ không quen biết, Thung Tử tất nhiên cũng sẽ không giới thiệu em gái cho hắn.
Cho nên Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đối với bọn họ mà nói, là người mai mối, là ân nhân, cũng là khách quý.
Nhưng Thiệu Viễn không có ở đây, Cố Vân Đông rốt cuộc cũng chưa thành thân, làm chứng hôn gì đó, vẫn là không thích hợp.
Vì thế Khương Bảo nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Cố Đại Giang. Vị này là cha ruột của cô chủ Cố, lại là nhạc phụ tương lai của ông chủ Thiệu, còn là người đọc sách.
Nghe nói không lâu nữa ông ấy sẽ đi thi khoa cử, đến lúc đó chính là tú tài lão gia.
Người chứng hôn của bọn họ là tú tài lão gia, cái này nói ra đã rất vinh dự không phải sao?
Vì thế vợ chồng Thạch gia và Khương gia bên kia, đều đến mời Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang là lần đầu tiên làm người chứng hôn, trong lòng không hiểu sao có chút kích động, bởi vậy đến ngày Khương Bảo và Lan Hoa Nhi thành thân, ông đã sớm dậy, sau khi ăn mặc chỉnh tề, liền bảo Tiết Vinh đánh xe ngựa, đi thẳng đến thôn Khương gia.
Làm người chứng hôn, Cố Đại Giang đương nhiên phải đi nhà trai bên kia.
Cố Vân Đông thì cùng những người khác của Cố gia đi Thạch gia, hai vợ chồng Cố Đại Phượng không đi, dù sao cũng không có nhiều giao tình, hơn nữa chân của Biển Hán cũng không tiện, người quá nhiều, chen tới chen lui còn dễ dàng bị thương.
Thạch gia gả con gái, cả thôn đều náo nhiệt hẳn lên.
Trước kia vợ chồng Thạch Đại Sơn nhát gan, Thung tử lại là một tên du côn, trong nhà cũng chỉ có một Lan Hoa Nhi hiểu chuyện thông minh.
Nhưng dù thông minh hơn nữa, có người nhà như vậy cũng vẫn kéo chân. Bởi vậy người có điều kiện tốt hơn một chút cưới vợ, cũng sẽ không cân nhắc về Lan Hoa Nhi.
Nhưng không nghĩ tới mới chỉ hơn một năm, Thạch gia đã có biến đổi lớn. Lan Hoa Nhi lại gả cho một gia đình tốt, nghe nói Khương Bảo kia không lâu nữa, cũng sẽ đi phủ thành.
Lần này Thạch gia mời khách, hơn phân nửa người trong thôn đều tới.
Lúc Cố Vân Đông vào cửa, bên trong đã ồn ào đầy tiếng người.
Có không ít thôn dân tới hỗ trợ, nấu ăn, dọn bàn, những người này phần lớn đều biết Cố Vân Đông, thấy cả nhà bọn họ tới đây, nhao nhao giơ tay chào hỏi.
Cố Vân Đông gập đầu đáp lại, sau đó mang theo mấy đứa nhỏ đi thăm tân nương tử trước.
Lan Hoa Nhi ngồi trong phòng của mình, Thạch gia sửa lại phòng ốc, nàng ấy có một phòng riêng biệt, hơn nữa còn rất lớn.
Bởi vậy lúc Cố Vân Đông đi vào, trong phòng đã có không ít người ngồi.
Ngược lại có mấy người quen mắt, là những ngườ phụ nữ trong thôn, còn có một ít người hoàn toàn xa lạ, đoán chừng là thân thích của Thạch gia.
Lan Hoa Nhi nhìn thấy Cố Vân Đông, vội vàng muốn đứng lên.
Cố Vân Đông vội vàng bảo cô ngồi xuống: "Ngươi cứ ngồi đó đi, cũng đừng làm rối lễ phục. Ta chỉ mang bọn đứa trẻ đến xem, bọn chúng nói muốn đến để xem cô dâu.”
Nói rồi, cô cúi đầu nhìn Vân Thư Vân Khả, Nguyên Trí và Lữ Hồng Xảo, mấy đứa đều đứng từ phía sau cô thò ra nửa cái đầu, mặt có chút đỏ hồng, còn có chút bộ dạng ngượng ngùng.
"Tân nương tử thật đẹp." Tiểu cô nương Vân Khả miệng ngọt ngào nhất, đi về phía trước vài bước, ngửa đầu nho nhỏ, ánh mắt lấp lánh lấp lánh nhìn, còn không nỡ di chuyển.
Lan Hoa Nhi bị con bé nhìn đến ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy kẹo bên cạnh, đút một viên vào miệng con bé: "Khả Khả cũng đẹp, nào, ăn kẹo mừng."
“Ừm, ngon quá, cám ơn Lan Hoa tỷ tỷ."
Lan Hoa Nhi lại phân phát kẹo hỉ cho những đứa nhỏ khác, ngay cả Cố Vân Đông cũng có.
Thạch gia hiện tại điều kiện tốt, kẹo này cũng nhiều, nhưng cũng không phải có thể tùy tiện cho loạn, dù sao kẹo thật sự đắt.
Mấy đứa nhỏ cầm kẹo, lại nhìn xong tân nương tử, lúc này đã bị Cố Vân Đông đuổi ra ngoài.
"Vừa rồi lúc chúng ta tới đây tỷ nhìn thấy Ngưu Đản, Tăng Nhạc, bọn chúng đều chơi ở bên ngoài, các đệ cũng nhanh chóng đi đi."
Mấy đứa lập tức bị dỗ dành mà tản ra, nhao nhao chạy ra ngoài cửa.
Lúc này Cố Vân Đông mới lấy ra một bao lì xì, trực tiếp đưa cho Lan Hoa Nhi: "Cái này ngươi cất đi, chúc ngươi tân hôn vui vẻ, cùng Khương Bảo bạch đầu giai lão, hạnh phúc mỹ mãn.”
Rồi lại lấy ra một cái trâm bạc, đây là để thêm trang cho nàng ấy.
Sau khi cho xong, Cố Vân Đông liền mang Dương thị rời khỏi phòng.
Cô vừa đi, người trong phòng liền vây quanh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cây trâm kia.
"Vân Đông thật hào phóng, cây trâm này vừa nhìn đã biết không rẻ."
"Ta xem xem, ta xem xem? Ôi chao, phân lượng này, còn có kiểu dàng này, chắc chắn không dưới ba lượng bạc."
“Lan Hoa Nhi, đây là của hồi môn của ngươi, ngươi phải cất kỹ."
"Đúng vậy đúng vậy, ngàn vạn lần đừng đánh mất, bằng không ngươi sẽ khóc chết, còn có thể cô phụ một mảnh tâm ý của cô chủ Cố."
Lan Hoa Nhi vốn còn rất thoải mái, kết quả các nàng vừa nói, lập tức khẩn trương vô cùng, ngược lại không biết nên cất cây trâm kia ở đâu.
Cho đến khi trong góc có một tiếng cười khẽ vang lên: "Các ngươi thật sự buồn cười, chỉ là một cây trâm mà thôi, đáng giá để các ngươi coi như bảo bối vậy sao. Vị Cố cô nương kia có tiền như vậy, sao không tặng vàng? Ta nghe nói những gia đình giàu có kia thêm trang cho người ta, đều là một bộ trang sức trọn vẹn. Các ngươi chỉ với một cây trâm cũng có thể thổi lên trời, đúng là thiếu hiểu biết”.
Lời này vừa nói ra, trong phòng liền yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô nương đang nói chuyện kia, lông mày nhíu chặt lại.
Lan Hoa Nhi cũng nhíu mày, tính tình của nàng ấy không giống cha mẹ, nhất là trong ngày vui của mình lại có người khiến cho bản thân không thoải mái, nàng ấy sẽ càng không khách khí.
"Dù sao so với ngươi cái gì cũng không tặng còn tốt hơn."
Người này là một biểu muội nhà ngoại của nàng ấy tên là Hà Tú, cùng tuổi với nàng ấy. Trước kia luôn chướng mắt nhà bọn họ, thỉnh thoảng sẽ đâm chọt hai câu.
Về sau Thung Tử làm tiểu nhị ở huyện thành, mắt thấy Thạch gia ngày càng tốt, biểu muội này lại có tâm tư khác, muốn gả cho Thung tử.
Đáng tiếc Thung Tử một lòng một dạ hướng đến mục tiêu của mình là lên làm chưởng quầy mà đi tới, ngay cả Hà Tú là ai cũng không biết, hơn nữa hai vợ chồng Thạch Đại Sơn cũng chướng mắt Hà Tú.
Cuối cùng cũng không quản nữa, nhưng ai biết được, mấy tháng trước, Hà gia biết được chuyện Thung Tử làm chưởng quầy.