Chương 492: Vô Cùng Oai Phong.
Chưởng quầy, thời buổi này những người có thể đảm nhận chức chưởng quầy đều là những người lớn tuổi.
Chàng trai mới lớn như Thung Tử thì ít nhất phải chịu đựng mười mấy năm mới có thể đi tới bước đó.
Thung Tử này làm tiểu nhị còn chưa đầy một năm, đúng không? Hà gia rất phấn khích, lại chạy tới muốn tác hợp Thung Tử và Hà Tú.
Vợ chồng Thạch gia càng không đồng ý, cha mẹ Hà gia thiếu chút nữa muốn xé rách da mặt của bọn họ, khuyên can mãi cũng không thể để bọn họ gật đầu.
Sau đó bọn hắn liền đưa ra chủ ý, dứt khoát bảo Hà Tú trực tiếp tìm đến cửa hàng Cố Ký kia để gặp được Thung Tử, hai người âm thầm gặp mặt nhiều lần, đợi đến khi Thung Tử có hảo cảm với Hà Tú vậy cho dù vợ chồng Thạch gia muốn phản đối cũng vô dụng.
Quả thật Hà Tú đã đi đến cửa hàng ở huyện thành, còn nhìn thấy hình ảnh Thung Tử khí thế hừng hực sai khiến Trần Tiến Tài làm việc.
Nàng ta cảm thấy vô cùng uy phong, tưởng tượng trong tương lai nàng ta cũng có một nha hoàn để sai khiến.
Vì thế nàng ta càng bắt buộc phải có được Thung Tử, khi bước vào cửa hàng nàng ta còn vô cùng nhập tâm, cũng đi theo chỉ huy Trần Tiến Tài.
Trần Tiến Tài chịu đựng Thung Tử là bởi vì Thung Tử chỉ làm bộ làm tịch bề ngoài một chút mà thôi, trên thực tế trợ giúp hắn rất nhiều, đây chính là cách sống chung giữa hai người mà thôi.
Nhưng còn nữ nhân tên Hà Tú này ở đâu ra vậy? Quả thực không thể hiểu được.
Sau đó Hà Tú đã bị Trần Tiến Tài trực tiếp đuổi ra ngoài.
Thung Tử thờ ơ lạnh nhạt thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Những người nhà họ Hà này mặt mũi thật sự rất khó coi, trước kia Thung Tử cũng không thích, lúc trước bọn hắn thấy cha mẹ mình ở nhà gặp khó khăn liền tránh không kịp lại bỏ đá xuống giếng, hiện tại thấy cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt lại vội vàng tới nịnh bợ, điều này làm cho Thung Tử chán ghét đến cực điểm.
Cho nên, mặc kệ Hà Tú tính tình như thế nào, Thung Tử cũng sẽ không cân nhắc.
Tuy rằng làm chưởng quầy nhưng Thung Tử vẫn rất nhỏ mọn.
Hắn trực tiếp chạy đến thôn Hà Tú tìm cha mẹ nhà họ Hà. Nói nếu bọn hắn còn để Hà Tú tới dây dưa, hắn sẽ nháo cho toàn bộ thôn đều biết, để cho tương lai Hà Tú không thể gả được.
Nếu Hà Tú có lá gan gả cho hắn, vậy hắn cũng có lá gan đánh cho nàng ta nửa sống nửa chết. Còn về phần hiếu thuận với nhạc phụ nhạc mẫu? Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Gia đình Hà Tú thật sự cảm thấy hắn có thể làm ra được những chuyện đó trong lòng có chút khiếp đảm, sau một lúc cân nhắc vẫn cảm thấy nên quên đi, vì thế quản thúc Hà Tú không cho nàng ta lại đi tìm Thung Tử nữa.
Lan Hoa Nhi không nghĩ tới Hà Tú lại ở chỗ này tự tìm phiền phức cho mình.
Với tính tình vắt cổ chày ra nước của nàng ta, giờ còn chướng mắt món quà của Cố Vân Đông? Thật là nực cười.
Hà Tú bị Lan Hoa Nhi đáp trả, có chút buồn bực, đứng lên muốn cãi nhau với nàng.
Nhưng rất nhanh đã bị chị dâu nhà mình ngăn lại: “Ngươi có thể yên tĩnh một chút không, hôm nay là ngày đại hỉ của Lan Hoa nếu ngươi làm ầm ĩ lên, Thung Tử là người đầu tiên không buông tha cho ngươi, ngươi cũng không phải không biết tính tình Thung Tử kia.”
Hà Tú hít sâu hai hơi, nhịn xuống, cuối cùng không nói gì.
Chỉ là sau khi cúi đầu xuống, ánh mắt đảo quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên cây trâm kia.
Chị dâu Hà gia lập tức chuyển đề tài, mọi người lúc này mới dời tầm mắt khỏi người Hà Tú.
Tiếng huyên náo trong nhà chẳng mấy chốc lại náo nhiệt lên.
Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.
Ngay sau đó có một đứa nhỏ chạy vào hô to: “Tân lang đã tới, tân lang đã tới, cưỡi ngựa cao lớn vô cùng oai phong lẫm liệt.”
Mọi người trong phòng đều đứng lên, cười ha hả bảo Lan Hoa Nhi nhanh chóng đem khăn voan đội lên.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh càng thêm náo nhiệt.
Trong phòng có rất nhiều người, một nhóm người rất nhanh liền đi ra ngoài, Hà Tú cũng chen chúc ở giữa đám người đi ra ngoài.
Tuy nhiên không ai phát hiện ra rằng lúc Hà Tú đi ra ngoài trong tay có thêm một thứ.
Khương Bảo bị Thung Tử dẫn theo hai huynh đệ Đại Tiền Cẩu Thặng chặn ở ngoài cửa lớn, lúc thì muốn hắn nhào lộn lúc thì muốn hắn ngâm thơ để cho mọi người vui vẻ xem náo nhiệt.
Hơn nữa Thung Tử biết được mấy chữ còn làm bộ làm tịch ra đối chữ, làm chọ mấy đứa nhỏ Vân Thư ôm bụng cười cười to.
Khương Bảo rất thông minh, hơn nữa còn gọi A Cẩu là người có thân thủ tới hỗ trợ, không bao lâu người trong viện đã không ngăn được đành phải cho bọn họ vào.
Cố Vân Đông đứng trong đám người, nhìn mọi người làm ầm ĩ, đột nhiên nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn.
Cũng không biết khi nào hắn trở về, thật ra hai ngày trước nhận được thư của hắn, trong đó chỉ nói mọi chuyện đều thuận lợi, sẽ cố gắng trở về nhanh nhất.
Dù sao cũng là bồ câu đưa thư, một số điều cơ mật không thể viết hết lên trên đó được.
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra khi nhìn thấy Khương Bảo bên kia bị mọi người vây quanh tiến vào phòng tân hôn, rất nhanh đã bế tân nương ra ngoài.
Cả đám người ở đó hò reo, mừng như chính mình cưới được vợ.
Khương Bảo đặc biệt cho người khiêng kiệu hoa, thời buổi này ở nông thôn khi cưới vợ, nhà nghèo thì thật sự sẽ trực tiếp đi bộ về, nếu điều kiện tốt hơn một chút thì có xe ngựa, xe bò tới đón.
Giống như Khương Bảo, tự mình cưỡi một con ngựa cao lớn còn cho người khiêng kiệu hoa đỏ thẫm như vậy là lần đầu tiên ở thôn Vĩnh Phúc này.
Tất cả mọi người trong thôn không khỏi ghen tị, đặc biệt là mấy cô vợ nhỏ kia nghĩ đến lúc trước bản thân mình quạnh quẽ còn bây giờ Lan Hoa Nhi lại có thể ngồi trên kiệu hoa, trong lòng rất ngứa ngáy.
“Lan Hoa Nhi về sau chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
“Aizz nói không phải chứ, ngươi nghĩ xem một năm trước ai có thể nghĩ đến Thạch gia lại phát triển như vậy?”
“Thạch gia thật tốt số, hiện giờ đi theo Cố gia mà tiến lên, chờ sau khi Lan Hoa Nhi trở về lại mặt, ta nghe nói Thung Tử và con rể Thạch gia đều sẽ đi phủ thành.”
Hà Tú ở bên cạnh nghe xong tỏ vẻ khinh thường, cứ chờ xem, nàng ta muốn nhìn xem sau này nhà họ Cố có thể mãi mãi chiếu cố Thạch gia không?
Lan Hoa Nhi được đón đi rồi, trong lòng vợ chồng Thạch Đại Sơn có chút không nỡ, hai mắt đều đỏ hoe, cho dù Khương Bảo nhiều lần bảo đảm sẽ chăm sóc cho Lan Hoa Nhi thật tốt, sẽ không để nàng chịu ủy khuất nhưng bọn họ vẫn là không yên tâm.
Mãi cho đến khi kiệu hoa đi xa hoàn toàn không nhìn thấy nữa, Thạch Đại Sơn mới quay lại bắt đầu tiếp đón mọi người vào sân dùng bữa.
Cố Vân Đông đang ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Dương thị.
Tuy nhiên Dương thị là tâm tính như đứa trẻ, ăn no liền rời bàn trực tiếp đi tìm Vân Khả chơi.
Cố Vân Đông cũng để cho bà đi, chỉ bảo Lữ Hồng Tú lưu ý bà ấy một chút.
Hà Tú đang ngồi ở bàn khác thấy Dương thị đi ra ngoài, vội vội vàng nuốt miếng thịt xuống, có chút không nỡ đặt đũa xuống vội vàng đi theo.
Dương thị thích chơi cùng mấy đứa nhỏ, trước kia còn có mấy đứa trẻ ngầm trộm mắng bà là đồ ngốc. Về sau Cố gia càng ngày càng tốt, Cố Vân Đông càng ngày càng trở nên quyền lực, những đứa trẻ này đã được người lớn dặn hàng nghìn lần rằng không được xúc phạm, nói lời đắc tội với Cố gia.
Hơn nữa bởi vì Vân Thư học tập rất tốt, lại nhiều kiến thức nên dần dần đã đã trở thành vua của những đứa trẻ trong thôn này.
Cho nên lúc Dương thị tới đây, bọn trẻ cũng rất thân thiện với bà ấy.
Nhưng Hà Tú lại nhíu mày, chủ yếu là bên cạnh Dương thị còn có Lữ Hồng Tú, điều này làm cho nàng ta không tìm thấy cơ hội tới gần Dương thị.
Hà Tú đã nghĩ kỹ rồi, Dương thị là một người ngốc rất dễ bị lừa và dễ dàng tin tưởng người khác.
Nàng ta sẽ nói cho Dương thị cây trâm kia là của Cố gia bà ấy, đáng giá rất nhiều tiền, vì vậy sẽ rất tiếc nếu đem nó cho người khác, nếu để lại nó cho con gái làm của hồi môn thì tốt biết bao? Sau này lại có thể cho con gái nở mày nở mặt.