Chương 493: Tiếp Cận Dương thị
Hà Tú đã nghe nói qua rằng Dương thị đặc biệt yêu thương Cố Vân Đông, cho dù là một kẻ ngốc cũng rất bảo vệ đứa con gái này.
Cho nên nàng ta xúi giục Dương thị đi lấy cây trâm về khẳng định không thành vấn đề, đương nhiên cây trâm kia nàng ta đã sớm lấy trộm đặt ở một nơi dễ dàng lấy được.
Cứ như vậy thì Dương thị sẽ thành kẻ trộm, Cố Vân Đông chắc chắn không dám nói ra chuyện này, nếu không sẽ làm hỏng thanh danh của mẹ nàng ta.
Vậy cây trâm kia về sau cũng không thể dùng được, không thể bị mọi người nhìn thấy, chỉ có thể vĩnh viễn giấu đi.
Về Lan Hoa Nhi bên kia, chờ hôm sau kiểm kê của hồi môn tất nhiên phát hiện không thấy cây trâm kia.
Lấy sự coi trọng của nàng ta đối với Cố gia chắc chắn muốn tìm được cây trâm này, nếu không tương lai người Cố gia hỏi tới nàng ta làm sao có thể giải thích rõ ràng. Đương nhiên, nếu nàng ta không muốn lộ ra, không phải còn có mình sao? Sau lưng đẩy một cái vẫn có thể làm cho mọi chuyện lộ ra ngoài.
Kẻ ngốc Dương thị kia không chừng còn có thể tự mình làm ồn ào lên.
Bởi vậy Cố gia và Thạch gia có thể tiếp tục tốt đẹp mới là lạ.
Ha ha ha ha, nghĩ đến đó Hà Tú lại nhịn không được vui vẻ.
Nhưng mà……
Nàng ta nghĩ thật tốt nhưng nha đầu thối Lữ Hồng Tú kia vẫn luôn đi theo bên cạnh Dương thị, điều này làm cho nàng ta căn bản không có cách nào xuống tay.
Hà Tú có chút nóng lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy Cố Vân Đông cũng đã ăn xong bữa tiệc.
Một lúc lâu sau, tròng mắt nàng ta đột nhiên đảo quanh, dứt khoát lôi kéo một cô nương bằng tuổi mình cùng gia nhập chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Mấy đứa nhỏ kia đều sửng sốt một chút, ngược lại Dương thị vô cùng cao hứng.
Dù sao những đứa nhỏ này đều thấp hơn mình, hai người mới tới cũng cao như mình, làm cho bà rất vui mừng.
Lữ Hồng Tú đứng ở phía sau hơi nheo mắt, không phải lúc nào nàng cũng đi theo phía sau Dương thị, chỉ cần Dương thị ở trong phạm vi tầm mắt của nàng là không thành vấn đề.
Chỉ là cảm thấy cô nương này đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương thị …… Thật kỳ lạ.
Lữ Hồng Tú cẩn thận chú ý nhiều hơn, rất nhanh đã phát hiện cô nương này rất hay tiến đến bên cạnh Dương thị, thì thầm gì đó, thoạt nhìn như đang nói đùa nhưng trong đáy mắt lại hiện lên sự tính toán thâm sâu, lại không thể giấu được nàng.
Cuối cùng Hà Tú ít kiến thức, ở trước mặt Lữ Hồng Tú chơi tâm cơ căn bản không đủ xem.
Lữ Hồng Tú cũng không biết nàng ta muốn làm gì chỉ có thể quan sát trước.
Nhưng nàng vẫn nói trước với Lữ Hồng Xảo muội muội của mình, bảo con bé đi nói với tiểu thư một tiếng.
Cố Vân Đông đã dùng bữa xong nhưng cô không tiện rời khỏi bữa tiệc giữa chừng, hơn nữa người ngồi cùng bàn vẫn luôn nói chuyện với cô nên chỉ có thể ngồi tiếp.
Ai ngờ Lữ Hồng Xảo chạy tới nói nhỏ cho cô có người muốn đánh chủ ý lên Dương thị.
Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, chậc, hóa ra lại có người dám đánh chủ ý lên mẹ của cô, lần trước có Tưởng Vĩnh Khang, lần này là ai không có mắt như vậy.
Cũng không biết rốt cuộc là muốn hại mẹ cô hay muốn mời mẹ cô hỗ trợ.
Cố Vân Đông đứng dậy, nói một tiếng với hai vợ chồng Thạch Đại Sơn rồi đi theo Lữ Hồng Xảo ra ngoài.
Lữ Hồng Tú đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cô vội gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
“Ừm, mẹ ta thế nào rồi? Ai là người đến gần bà ấy?”
Ai ngờ Lữ Hồng Tú lại có thần sắc cổ quái có chút muốn nói lại thôi liếc nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông nhướng mày nhìn về phía trước lại không thấy bóng dáng của Dương thị.
“Mẹ ta đâu?” Cô nhíu mi, thế mà Lữ Hồng Tú lại không đi theo bên cạnh Dương thị??
“Ở…… Bên kia, cái kia, ta đưa tiểu thư qua đó.” Lữ Hồng Tú nói xong dẫn Cố Vân Đông đi về phía sau một góc tường cách đó không xa.
Còn chưa đi đến góc tường đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng xin tha.
Giọng kia không lớn, đến gần mới có thể loáng thoáng nghe được câu nói: “Đừng đánh nữa.”
Đánh hả??
Cố Vân Đông nhíu mày xoay đầu nhìn Lữ Hồng Tú, nàng ấy gật gật đầu nói: “Là vị cô nương tên Hà Tú kia kêu.”
Cố Vân Đông đi lên trước vài bước chuyển qua góc khác liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang vây quanh một cô nương, nắm đấm nhỏ ‘ bốp bốp bốp ’ đánh trên người nàng ta.
Vân Thư hừ lạnh: “Ngươi dám bắt nạt mẹ ta, ngươi cho rằng mắt chúng ta bị mù sao? Ngay trước mặt ta cũng dám không kiêng nể như vậy, không đánh ngươi ta chính là bất hiếu.”
“Đúng vậy, bất hiếu.” Tiểu cô nương Vân Khả vung nắm đấm, dùng sức nện lên vai Hà Tú.
Chỉ là tư thế không tốt lắm ngược lại làm tay mình đau muốn chết, tiểu cô nương lập tức đổi qua chân đá vào chân nàng ta.
Hà Tú ngậm một quả bóng bằng vải trong miệng, nàng ta muốn nhổ nó ra, vô cùng vất vả mới lấy ra được, nhanh chóng nhanh nói: “Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ gọi người khác.”
Lúc này nàng ta đang bị Dương thị đè dưới tay, sức lực Dương thị rất lớn, trước đây bà thường làm công việc đồng áng, bây giờ gia đình đã có điều kiện nhưng bà vẫn thích làm, đặc biệt là những lúc di chuyển chậu hoa sẽ cần rất nhiều sức lực.
Hà Tú chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, muốn chế trụ nàng ta cũng không có vấn đề gì.
Đối với những đứa trẻ vây quanh Hà Tú, ngoại trừ Vân Thư Vân Khả Nguyên Trí ở ngoài, còn có Tăng Cia Tăng Nguyệt Tăng Nhạc, và Ngưu Đản.
Nhưng chỉ có ba người Vân Thư động thủ những người khác đóng vai trò như một bức tường bao quanh Hà Tú ở bên trong.
Cố Vân Đông xem đến khóe miệng giật giật, sau khi im lặng quan sát một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Mọi người cùng lúc quay lại, tay Dương thị không khỏi buông lỏng, Hà Tú lập tức nhân cơ hội này thoát thân, sau đó lùi lại hai bước.
Tay chân được tự do, Hà Tú lập tức mở miệng trước: “Cố cô nương, ngươi tận mắt nhìn thấy rồi đó, ta bị mẹ ngươi và mấy đứa em của ngươi bắt nạt ở đây, ngươi nhìn quần áo của ta xem toàn bộ đều là dấu chân của bọn chúng, cả người ta đau muốn chết, nếu bây giờ ta đi ra ngoài người khác sẽ biết bọn chúng ỉ đông hiếp yếu e rằng danh tiếng Cố gia sẽ mất hết.”
Ồ, còn có kẻ ác cáo trạng trước.
Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười: “Bọn chúng vì sao lại đánh ngươi?”
“Còn có thể là vì sao? Đương nhiên trong lúc chơi đùa ta không nhường mẹ ngươi, bọn họ liền thẹn quá hóa giận.”
“Ngươi nói bậy.” Vân Thư lập tức phản bác, rồi nói với Cố Vân Đông: “Đại tỷ, nàng ta có ý đồ xấu, thế mà lại muốn khuyến khích mẹ đi trộm đồ, dụng tâm hiểm ác, không thể tha thứ.”
“Ta không có.” Hà Tú lập tức phản bác.
Dương thị thật mạnh ‘ hừ ’ một tiếng: “Ngươi có, chính miệng ngươi nói với ta, ngươi nói ta lấy cây trâm mà Đông Đông đưa cho Lan Hoa Nhi về, nó thuộc về Đông Đông, ngươi còn biết cây trâm đang ở dâu.” Bà nhìn Cố Vân Đông đặc biệt kiêu ngạo nói: “Nàng ta nghĩ mẹ là một đứa trẻ ba tuổi sao, sao mẹ có thể mắc mưu chứ.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Mẹ giỏi nhất.”
Dương thị rất tán đồng: “Đúng vậy, Đông Đông đã nói, thứ đã đưa cho người khác thì chính là của người đó, làm sao có thể lấy lại? Như vậy gọi là nói chuyện không giữ lời sẽ bị khinh bỉ. Mẹ làm sao có thể để Đông Đông bị khinh bỉ, cho nên mẹ rất kiên quyết cự tuyệt, không ngờ…… Nàng ta lại mắng mẹ là một kẻ ngốc, còn động thủ véo mẹ.”
Tiểu cô nương Vân Khả dơ một tay lên: “Muội có thấy cho nên muội đi véo lại.”
“Mẹ cũng véo lại.” Dương thị không thể chờ đợi mà nói.