Chương 494: Đại Tỷ Dạy Đúng.
Vân Thư và Nguyên Trí đứng ở bên cạnh cũng dùng sức gật đầu: “Bọn đệ đều véo lại.”
Cố Vân Đông: “……”
“Đại tỷ nói lúc bị người khác ức hiếp tuyệt đối không thể im lặng, đặc biệt là tình huống chúng ta có lý. Bọn đệ có nhiều người như vậy còn ở trên địa bàn của mình, trong tương lại đệ lại là một cao thủ võ lâm, không có đạo lý bị người khác động tay động chân còn không phản kích, đúng không?”
Vân Thư luôn coi lời nói của Cố Vân Đông là danh ngôn chí lý, cũng chấp hành vô cùng triệt để.
Về phần cao thủ võ lâm …… Đây là hắn tự phong.
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, thiếu chút nữa liên lụy đến tính mạng của Đồng An, Vân Thư vô cùng tích cực bắt đầu đi theo luyện võ, Nguyên Trí cũng vậy. Nhưng tuy Vân Thư đọc sách rất tốt, thiên phú luyện võ lại thật sự bình thường.
Bất quá thằng nhóc rất chăm chỉ, tin tưởng tương lai nhất định trở thành một cao thủ võ lâm.
Cố Vân Đông gật đầu: “Nói đúng.”
Không hổ là do cô dạy, vô cùng tốt.
Nhưng Hà Tú bên cạnh lại thiếu chút nữa hộc máu, xác thật nàng ta có véo Dương thị một chút, nhưng căn bản không nặng, cũng không đau.
Những đứa trẻ hung dữ này lại véo cánh tay nàng ta đến xanh tím, hiện tại nàng ta còn cảm thấy ẩn ẩn đau.
Còn quá đáng hơn chính là, điều này còn chưa tính, còn đem nàng đẩy đến góc này hung hăng giáo huấn một hồi.
Hà Tú hối hận muốn chết, cái kẻ ngốc Dương thị này căn bản không phải là một kẻ ngốc tầm thường.
Cố Vân Đông nhìn Hà Tú: “Cho nên ngươi muốn tính kế với mẹ ta đúng không? Còn có cây trâm ta đưa cho Lan Hoa Nhi kia, lúc này hẳn là đi theo Lan Hoa Nhi đến Khương gia rồi mới đúng, sao lại còn ở chỗ này? Ngươi trộm nó?”
Hà Tú trong lòng hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu, ai ngờ lại đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Vân Đông, nàng ta lập tức giải thích: “Ta không có, Cố cô nương, lời của bọn chúng mà ngươi cũng tin? Mấy đứa nhỏ này chính là nhìn ta không vừa mắt muốn chỉnh ta mà thôi. Ta chưa bao giờ nói qua cây trâm gì cả, chưa từng có. Không tin ngươi nhìn trên người mẹ ngươi đi, có dâu vết ta véo không?”
Nàng ta nói xong liền muốn đi ra ngoài: “Quên đi, ta cũng không muốn so đo với mấy đứa trẻ, coi như ta xui xẻo, ta có thể đi chưa?”
Hà Tú muốn thừa dịp Cố Vân Đông còn chưa kịp phản ứng mà rời đi, đáng tiếc mới vừa xoay người, Đồng Thủy Đào đã đứng ở phía sau nàng ta.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Cố Vân Đông ở phía sau vang lên: “Ngươi là khách của Thạch gia, ngươi biết rõ quan hệ của Thạch gia và nhà ta nhưng vẫn muốn lợi dụng cây trâm kia tới hãm hại nhà ta. Ngươi có thù oán với Thạch gia muốn châm ngòi ly gián đúng không? Nói đi, cây trâm kia đang ở đâu.”
Sắc mặt Hà Tú thay đổi, muốn chạy nhưng đường đã bị chặn lại, nàng ta muốn giải thích nhưng hình như Cố Vân Đông đã đoán được ý đồ của mình.
Tròng mắt nàng ta đảo quanh, lập tức muốn kéo cổ họng hét to: “Cứu……”
Tiếng còn chưa hạ xuống, Cố Vân Đông đã đánh vào phía sau nàng ta trực tiếp làm người này ngất xỉu.
Đồng Thủy Đào nhanh chóng bắt lấy người, hỏi Cố Vân Đông: “Tiểu thư, xử lý như thế nào?”
“Đây là khách của Thạch gia, nhưng hiện giờ bữa tiệc ở Thạch gia còn chưa kết thúc. Đưa nàng ta về nhà trước đi rồi đợi lát nữa, ngươi lại đến gọi mấy người Thạch Đại Sơn tới, xem bọn hắn định đoạt thế nào.”
“Dạ, tiểu thư.”
Đồng Thủy Đào nói xong liền khiêng Hà Tú giống như khiêng người chết đi dọc theo con đường nhỏ không có người trở về Cố gia.
Bữa tiệc đãi khách của Thạch gia vào buổi trưa, lúc này cũng sắp tàn tiệc, ngoại trừ những người trong thôn đến phụ giúp ra thì chỉ còn những người thân thích ở đó.
Vị đại tẩu của Hà gia còn ở đây nhưng mà giờ phút này nàng ta lại không tìm thấy cô em chồng.
Cha mẹ Hà gia cũng tới, nhưng trong nhà có chuyện nên ăn tiệc xong liền nhanh chóng trở về, chỉ để lại đại tẩu Hà gia tìm Hà Tú dẫn về.
Nhưng hiện tại không tìm được Hà Tú, nàng ta nhất thời có chút sốt ruột, nhanh chóng đi tìm hai vợ chồng Thạch Đại Sơn.
Lúc này Đồng Thủy Đào vừa mới tới cửa nói ra chuyện của Hà Tú.
Thạch Đại Sơn vô cùng tức giận khi nghe thấy chuyện Hà Tú dám tính kế Dương thị, phá hư chuyện hôn sự của con gái mình.
Hắn vội vàng cùng với vợ mình Hà Diệp tới Cố gia, thuận tiện dẫn theo đại tẩu của Hà gia.
Đại tẩu Hà gia ngơ ngác, nàng ta không biết có chuyện gì cho đến khi trên đường tới Cố gia mới biết được chuyện từ miệng Hà Diệp.
Nàng ta thiếu chút nữa tức giận đến ngã ngửa, hận không thể xoay đầu chạy nhanh về nhà, nói cha mẹ chồng đến đây mang cô em chồng về.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải đầu óc của Hà Tú có vấn đề gì không?
Nàng ta tìm Thạch gia gây chuyện coi như xong, dù sao Hà Diệp tốt xấu gì cũng là cô cô của nàng ta, nếu phạm sai lầm còn có thể nể tình mà bỏ qua.
Nhưng nàng ta lại dám đánh chủ ý đến Cố gia, đi tính kế Dương thị?
Trong ngày hôm nay, đại tẩu Hà gia đã nghe rất nhiều chuyện về Cố gia. Biết rằng Cố gia là chạy nạn tới đây, biết nhà bọn họ nhà giàu nhất trong thôn, biết Cố Vân Đông còn dám trói người vào cây vả miệng trước khi nàng ấy đạt được thành tựu như hiện tại, biết Cố Vân Đông quen biết với quý tộc ở phủ thành.
Có quá nhiều tin đồn về Cố gia.
Một người như vậy, một người có thể dạy cho một tên côn đồ như Thung Tử phải ngoan ngoãn, vậy mà Hà Tú lại nghĩ đến chuyện trêu chọc người ta??
Thâm chí đến Thung Tử bọn họ cũng không dám đắc tội, làm sao có dũng khí đi đắc tội với Cố Vân Đông?
Quả thực là…… bị cô em chồng ngu xuẩn này làm cho khóc chết.
Nhưng cho dù sự bất mãn trong lòng đã dâng lên đến đỉnh điểm, đại tẩu Hà gia vẫn phải căng da đầu đến Cố gia, đưa người trở về.
Thật trùng hợp, khi họ vừa đến nhà của Cố gia, Hà Tú cũng tỉnh lại.
Nhìn thấy đại tẩu của Hà gia, nàng ta lập tức khóc lóc kể lể biện giải với nàng ta.
Nhưng đại tẩu Hà gia rõ ràng không tin lời nàng ta nói, lập tức không biết phải làm sao cho phải.
Cố Vân Đông bị nàng ta làm cho ồn ào đến đau lỗ tai, nhíu mày nói: “Được rồi, câm miệng. Ngươi nói ngươi vô tội đúng không? Vậy thì đơn giản, hôm nay khách ở Thạch gia rất nhiều, người đến người đi, lúc ngươi lấy cây trâm và giấu nó chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, ta cũng không sợ phiền toái mời tất cả mọi người tới đây, ta sẽ hỏi từng người, sẽ có người có thể nói cho ta biết chân tướng sự việc.”
Hà Tú đột nhiên không dám nói tiếp nữa, lúc nàng ta giấu cây trâm, thật sự đã gặp qua mấy người.
Hơn nữa còn có người đã nhìn thấy cây trâm trong tay nàng ta, chỉ là không nhìn kỹ, với lại lúc đó người nọ cũng không ở trong phòng Lan Hoa Nhi nên không biết Cố Vân Đông đưa cây trâm cho Lan Hoa Nhi thêm trang, cho nên cũng không nghi ngờ.
Nhưng nếu thật sự làm lớn chuyện, những người đó đem mọi chuyện kết hợp lại còn có cái gì không rõ? Thanh danh của nàng ta sẽ bị hủy hoại.
Ngay khi Hà Tú im lặng, mọi người ở đây liền biết nàng ta đã chấp nhận.
Hà Diệp vô cùng tức giận, tính tình bà rất lương thiện nhưng cho dù là người lương thiện thì cũng có nghịch lân chẳng hạn như Lan Hoa Nhi.
Người này lại muốn gây rối trong ngày trọng đại của Lan Hoa Nhi, thậm chí còn lấy trộm cây trâm kia giá họa cho Dương thị.
Điều này chẳng những muốn hại Lan Hoa Nhi còn muốn hại Thung Tử.
Hà Diệp trực tiếp nhào tới đánh Hà Tú: “Ngươi có phải là người hay không, ngươi có phải là người hay không? Tuổi còn nhỏ như vậy mà tâm tư ác độc, ta không có cháu gái như ngươi.”
Thạch Đại Sơn cũng tức giận, nhưng đây là cháu gái của Hà Diệp, ông không thể động thủ được.