Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 495 - Chương 495. Không Giống Trong Suy Nghĩ

Chương 495. Không Giống Trong Suy Nghĩ Chương 495. Không Giống Trong Suy Nghĩ

Chương 495: Không Giống Trong Suy Nghĩ

Bởi vậy chỉ có mình đại tẩu Hà gia tiến lên ngăn cản: “Cô cô, trước hết người bình tĩnh một chút đã, việc này xác thật là Hà Tú làm không đúng, nhưng người có thể để cho nàng bồi tội với người có được không?”

Hà Tú né tránh hai phát đánh sau đó muốn đánh trả nhưng bị đại tẩu Hà gia hung hăng trừng mắt nhìn.

Hơn nữa Thạch Đại Sơn bên cạnh còn quát lớn, nàng ta mới tùy ý để Hà Diệp đánh hai phát.

Chờ khi Hà Diệp bị kéo ra, Cố Vân Đông mới hỏi: “Thạch thúc, việc này các ngươi ý định xử lý như thế nào?”

Thạch Đại Sơn và Hà Diệp liếc mắt nhìn nhau, xử lý như thế nào đây?

Thành thật mà nói bọn họ cũng không thể làm gì Hà Tú, dù sao cũng là thân thích, hơn nữa Lan Hoa Nhi cũng đã thuận lợi xuất giá, cây trâm lấy về là được.

Nhưng trong lòng vẫn tức giận không bình tĩnh được.

Bởi vậy Hà Diệp hung tợn nhìn Hà Tú nói: “Sau này ta sẽ không có cháu gái như ngươi nữa, từ nay về sau đừng bao giờ đến nhà ta nữa, nhà ta không chào đón ngươi.”

Hà Tú cúi đầu, âm thầm bĩu môi. Không đến thì không đến, làm như ta cần.

Dù sao Thạch gia cũng không thể làm gì nàng ta, Hà Tú mơ hồ có chút đắc ý.

Nàng ta kéo đại tẩu Hà gia một cái: “Đi thôi, nếu không có việc gì nữa thì chúng ta về nhà, ta đau chết đi được.”

Cố Vân Đông cười cười: “Ai nói ngươi có thể đi? Thạch gia xử lý xong rồi nhưng bên ta đây còn chưa xong.”

Vợ chồng Thạch gia muốn như thế nào, Cố Vân Đông đương nhiên không quản được. Huống chi với tính tình của vợ chồng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Tuy nhiên cô cũng không biết sau khi Thung Tử đưa dâu đến Khương gia trở về sẽ tính toán như thế nào.

“Bên ngươi còn chưa xong? Trên người ta khắp nơi đều là vết bầm tím của các ngươi, các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta mất tay mất chân nữa sao?”

Hà Tú tức giận, tức đến mức muốn lập tức dơ cánh tay lên cho mọi người nhìn thấy những vết bầm tím của mình.

Chỉ là ở đây có một người đàn ông, đại tẩu Hà gia vội vàng ngăn cản nàng ta.

Cố Vân Đông cười nói: “Vết bầm tím trên người ngươi là do ngươi véo mẹ ta trước, chúng ta trả lại cho ngươi đấy. Nhưng ngươi dám tính kế mẹ ta, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Đây là hai chuyện khác nhau, đúng chứ?

Hà Tú chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy: “Ngươi muốn thế nào?”

Cố Vân Đông nhìn về phía Dương thị: “Mẹ, nàng ta tính kế với mẹ, mẹ muốn xử như thế nào?”

Dương thị có chút mờ mịt, Vân Thư Vân Khả lập tức tiến đến bên cạnh bà đưa ra chủ ý.

Qua một lúc lâu sau, cuối cùng Dương thị quyết định, bà rất nghiêm túc nói: “Ta muốn nàng ta đứng trước cửa nhà chúng ta miệng hô to ba tiếng ‘ ta là một kẻ đại ngốc ’.”

Cố Vân Đông: “……” Cho nên các ngươi thương lượng nửa ngày, chỉ thương lượng ra một kết quả như vậy?

Tốt xấu gì cũng hỏi người ta bồi thường chút tiền thiệt hại tinh thần chứ?

Nhưng thấy Dương thị, Vân Thư và Vân Khả dường như rất vừa lòng, Cố Vân Đông chỉ có thể xoa xoa trán, đồng ý.

Hà Tú thét chói tai: “Các ngươi điên rồi, ta sẽ không đi.”

Nếu nàng ta làm theo, về sau còn có thể diện gì nữa, thôn Vĩnh Phúc cách thôn của nàng ta không xa, vừa quay đầu làng trên xóm dưới đều biết đến chuyện này, làm sao nàng ta có thể lập gia đình?

Cố Vân Đông cũng không để ý: “Nếu ngươi không làm theo vậy ngươi chuẩn bị thiếu tay thiếu chân trở về đi.”

“Ngươi khinh người quá đáng.”

“Ngươi chọc vào chúng ta trước.” Nếu không phải nàng ta theo dõi Dương thị trước, Cố Vân Đông cũng không biết nàng ta là cọng hành nào.

Hà Tú không vui, đại tẩu Hà gia vội vàng lôi kéo nàng ta sang một bên khuyên bảo.

Qua hồi lâu, Hà Tú rốt cuộc đỏ mặt, cả người phát run gật đầu.

Quả nhiên nàng ta chạy ra cửa Cố gia kêu to ba tiếng, sau đó lúc người vây xem còn chưa kịp xuất hiện nàng ta đã vội vàng chạy đi.

Dương thị, Vân Thư và Vân Khả: “……” Sao lại không giống như trong tưởng tượng của bọn họ?

Không phải nên có rất nhiều người xem náo nhiệt mới đúng sao?

Cố Vân Đông muốn cười nhưng cô chỉ nhún vai nói: “Đây chính là lựa chọn của các ngươi.”

Sau này muốn trừng phạt người khác chắc chắn nên suy nghĩ kỹ hơn, đúng không?

Chị dâu em chồng nhà họ Hà đã rời đi, nhưng trước đó Cố Vân Đông cũng đã hỏi ra chỗ giấu cây trâm từ miệng Hà Tú.

Cô nói với hai vợ chồng Thạch Đại Sơn: “Cây trâm đó được giấu ở dưới giường trong phòng Lan Hoa Nhi, các ngươi trở về chắc có thể tìm được nó. Tìm được thì đem cây trâm tới đây, các ngươi không tiện tới Khương gia, ta bảo Thủy Đào đi một chuyến, nhân tiện trở về cùng cha ta, cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.”

“Cảm ơn cô chủ Cố.”

Cố Vân Đông xua xua tay, hai vợ chồng Thạch Đại Sơn vẫn có chút hổ thẹn, dù sao cũng là người thân nhà bọn họ gây ra chuyện, nếu không phải mấy người Cố gia rộng lượng, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ thực sự chịu thiệt rồi.

Hai người nhanh chóng trở về nhà, trong nhà vẫn có một ít khách, bọn họ ở lại hỗ trợ bữa cơm chiều.

Thạch Đại Sơn chiêu đãi bọn họ còn Hà Diệp nhanh chóng tìm được cây trâm kia sau đó lại vội vàng chạy đến Cố gia.

Một đợt phong ba nhỏ cứ như vậy bình ổn lắng xuống, cho đến khi Thung Tử trở về.

Lúc hắn trở về cũng đã khuya, thân là anh vợ nên sau khi đưa dâu sang phải ở lại Khương gia uống rượu mừng, bị không ít người đến rót rượu nên cả người đều choáng váng, mãi cho đến ngày hôm sau mới thanh tỉnh lại.

Ai ngờ sau khi tỉnh lại liền nghe thấy cha mẹ đang nhắc tới chuyện cây trâm, hắn bùng nổ ngay tại chỗ.

Sau khi rửa mặt xong Thung Tử trực tiếp đi đến Hà gia.

Tính tình của hắn vốn cũng không dễ chọc, đặc biệt khi đối xử với loại người như Hà gia này, hoàn toàn không xem người nhà bọn hắn là người thân, khi hắn tới cửa liền trực tiếp đá văng sọt trong sân Hà gia.

Sau đó yêu cầu Hà Tú phải bồi thường nhưng Hà gia không chấp nhận, thậm chí đại cữu Hà gia còn mắng Thung Tử là đồ bất hiếu, bất kính với trưởng bối, là người không hiểu lễ nghĩa, khiến Thung Tử thiếu chút nữa đã bẻ gãy tay ông ta.

Dù sao muội muội của hắn cũng đã gả đi, chính mình lại không vội cưới vợ, hắn không thèm quan tâm đến chút thanh danh này làm gì, lập tức bắt đầu đánh nhau với đại cữu.

Đại cữu Hà gia căn bản không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng những người khác trong Hà gia chỉ có thể bồi thường cho hắn một lượng bạc.

Thung Tử cầm bạc, trước khi đi còn thuận tiện ôm một con gà mái già trong sân đi cùng.

“Đây là để an ủi cha mẹ ta, ai bảo hôm qua Hà Tú dọa bọn họ.”

“Ngươi……” Hà đại cữu tức đến suýt nôn ra máu: “Hà gia sau này sẽ không có một chút quan hệ gì với mẹ ngươi, sau này chúng ta không phải là họ hàng, đoạn tuyệt quan hệ, đoạn tuyệt quan hệ.”

Thung Tử cười nhạo: “Ta cũng ước như vậy, ai muốn có quan hệ với các ngươi.”

Hắn đã sớm có ý muốn chặt đứt mối quan hệ này từ lâu rồi, từ khi hai vị lão nhân của Hà gia qua đời, Hà đại cữu đã coi như không có muội muội Hà Diệp này. Vào lúc Thạch gia xảy ra chuyện, Hà gia càng muốn phủi sạch quan hệ với nhà bọn họ, mười mấy năm qua cũng chưa từng lui tới, cùng với đoạn tuyệt quan hệ có gì khác nhau?

Hiện giờ thấy gia đình bọn họ phát đạt ngược lại bắt đầu vội vàng tới làm thân trở lại, đúng là loại thấy người sang bắt quàng làm họ, họ hàng như vậy thà không có còn hơn.

Thung Tử cầm bạc, ôm gà mái già trực tiếp về nhà.

Hắn nói với cha mẹ việc này, trong lòng Thạch Đại Sơn cũng có ý nghĩ như Thung Tử, nhưng hốc mắt Hà Diệp lại hồng hồng rất khó chịu, nói như thế nào cũng là ca ca ruột của mình, đi đến bước đường ngày hôm nay bà cảm giác giống như bà chỉ còn lại một mình trên cõi đời này vậy.

Thung Tử vò đầu bứt tóc, không biết phải an ủi bà ấy thế nào, đành dứt khoát ra khỏi nhà.

Hắn để lại gà mái, sau đó cầm theo một lượng bạc kia đến Cố gia.

“Chủ nhân, đây là bạc Hà gia bồi thường cho các ngươi, chủ nhân giữ đi.”

Cố Vân Đông liếc nhìn bạc kia rồi nhận lấy.

Bình Luận (0)
Comment