Chương 496: Quyết định của Thung Tử
Thung Tử gãi gãi tóc, lại nói thêm: “Còn, còn có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thung Tử cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, lại nhịn không được gãi đầu một cái, giống như đang sắp xếp lại ngôn từ, xem xem nói như thế nào mới tốt.
Cố Vân Đông cũng không thúc giục, trực tiếp làm chuyện của mình, qua gần mười lăm phút, Thung Tử mới hít sâu một hơi, nói: “Chủ nhân, ta muốn, ta muốn dẫn theo cha mẹ ta cùng đi đến phủ thành.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Dẫn cha mẹ ngươi đi cùng?”
“Đúng vậy.” Một khi đã mở miệng, nói tiếp cũng trở nên dễ dàng hơn: “Ta có hỏi thăm qua một phòng trọ nhỏ trong phủ thành, tiền thuê một tháng cũng không đắt lắm, khoảng một hai lượng, đến lúc đó ta và Khương Bảo ở cùng một chỗ, tiền thuê cũng sẽ chia mỗi người một nửa. Ta mang theo cha mẹ qua, ta sẽ trả nhiều hơn một chút. Chỉ là, chỉ là nếu như vậy, cha mẹ ta sẽ không thể tiếp tục làm việc trong vườn trái cây của chủ nhân nữa.”
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn do dự không biết mở miệng như thế nào.
Cố Vân Đông gõ nhẹ ngón tay bên cạnh bàn, cô ngước nhìn Thung Tử một cái, hỏi: “Ngươi quyết định làm như vậy là bởi vì Hà gia?”
Thung Tử nói: “Có thể nói đó là một nửa lý do, Hà gia bên kia không phải người dễ đối phó, ta vừa đi không chừng bọn hắn sẽ nháo ra chuyện xấu gì đó, tiểu thư cũng biết tính tình của cha mẹ ta, bị người khác bắt nạt nói không chừng còn nghẹn ở trong lòng, có thể lui một bước sẽ lui một bước."
“Còn một lý do nữa chính là hiện giờ Lan Hoa Nhi cũng đã xuất giá, về nhà cũng không dễ dàng. Ta ở phủ thành đường xá xa xôi, cũng phải một năm, nửa năm mới có thể trở về một lần. Trong nhà chỉ còn hai người bọn họ cũng sợ bọn họ cô đơn, trong lòng cũng cảm thấy trống trải.”
Cố Vân Đông cười, Thung Tử quả thật là một người hiếu thuận. Tuy rằng trước kia làm cho người ta chán ghét, nhưng lúc đó dù hắn là một tên đầu đường xó chợ, cũng thực sự không để cho hai vợ chồng Thạch Đại Sơn bị người khác bắt nạt, chiếm tiện nghi.
Cô nghĩ một chút: “Thật ra chuyện ở vườn cây ăn quả cũng không có gì trở ngại, để cho Triệu Trụ quản lý là được, nếu có quá nhiều việc lo liệu không hết thì có thể mướn thêm hai người giúp đỡ là được. Chẳng qua ngươi muốn mang cha mẹ ngươi đi phủ thành, ngươi đã tính kỹ chưa? Ngoại trừ tiền thuê phòng ở bên ngoài, còn có ăn mặc hằng ngày, một mình ngươi kiếm tiền lại muốn nuôi sống ba người ở phủ thành, cũng không phải dễ dàng như vậy.”
Thung Tử buồn rầu, những chuyện này hắn cũng đã nghĩ qua xác thật có chút gian nan, ít nhất hắn muốn tiết kiệm cũng khó.
Cố Vân Đông tiếp tục nói: “Hơn nữa ngươi đã từng nghĩ qua chưa, cha mẹ ngươi rất thích trồng cây ăn quả, chăm sóc cây ăn quả, đây là chuyện bọn họ thích, nếu đến phủ thành cả ngày chỉ có thể ở trong nhà nấu cơm giặt quần áo, tán gẫu với người khác, bọn họ có thể sống thoải mái sao?”
Cả người Thung Tử cứng đờ, đúng rồi, đây mới là vấn đề lớn nhất.
Hắn vừa muốn cho cha mẹ không cần quá mức mệt mỏi mà hưởng phúc, lại vừa muốn cho cha mẹ làm chuyện mình thích, nhưng trên đời này làm gì có đạo lý chuyện tốt nào cũng cho hắn chiếm toàn bộ?
Thung Tử nhất thời có chút rối rắm, nói như vậy thì không thể dẫn theo cha mẹ đi phủ thành?
Chẳng lẽ hắn cũng tiếp tục ở lại huyện thành làm chưởng quầy, để Trần Tiến Tài đi phủ thành làm tiểu nhị?
Nhưng hắn đã sớm đáp ứng với chủ nhân, chuyện cũng đã sắp xếp tốt, không có đạo lý lật lọng như vậy.
Mắt thấy tóc trên đầu hắn đã bị kéo xuống một đống, Cố Vân Đông mới cười nói: “Chỗ này ta ngược lại có chủ ý, ngươi có muốn nghe một chút hay không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Con ngươi Thung Tử đột nhiên sáng ngời.
Chủ nhân thông minh, chủ ý cô ấy đưa ra khẳng định đẹp cả đôi đường, không thể tốt hơn.
Cố Vân Đông liền nói: “Ở vùng ngoại ô của phủ thành ta có một thôn trang, bên kia đều dùng để trồng cây ăn quả và dược liệu, cha mẹ ngươi thích trồng cây, vậy đi bên kia vừa vặn thích hợp.”
Theo cô, trước mắt mà nói, hai vợ chồng Thạch Đại Sơn là hai người trồng cây tốt nhất.
Lần trước cô cũng đã đi dạo một vòng ở thôn trang, tuy rằng những cây ăn quả đó phát triển khá tốt nhưng hương vị của trái cây nói tóm lại vẫn kém hơn so với trái cây hai vợ chồng Thạch Đại Sơn trồng, ăn thêm vài quả là có thể phân biệt được.
Nhưng những nhân tài về kỹ thuật này, có thể gặp không thể cầu.
Nếu để vợ chồng Thạch Đại Sơn tới thôn trang kia, ngược lại cũng là một cách không tồi. Bên này có Triệu Trụ, hắn và Thạch Đại Sơn ở chung nhiều, ít nhiều cũng đã có kinh nghiệm chăm sóc cây ăn quả như thế nào cho tốt.
Lúc này để cho vợ chồng Thạch Đại Sơn rời đi, cũng sẽ không tạo thành kết quả không tốt.
“Thôn trang kia ở ngay ngoại thành, trong thôn trang cũng có chỗ ở. Nếu ngươi muốn gặp cha mẹ, ra khỏi thành không bao lâu đã đến, so với đến thôn Vĩnh Phúc sẽ gần hơn rất nhiều.”
Thung Tử càng nghe, ánh mắt càng sáng ngời, đúng rồi đúng rồi, nếu ở ngay ngoài thành, vậy cũng tương đương khoảng cách từ huyện thành về nhà, cũng không khác gì so với bây giờ.
Hơn nữa, cha mẹ còn có thể tiếp tục làm chuyện bọn họ thích.
Thung Tử cảm thấy quả thực không có ý tưởng nào tốt hơn thế này.
Hắn lập tức liên tục nói cảm ơn Cố Vân Đông: “Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân người thật sự quá tốt, là chủ nhân tốt nhất trên đời, ta nhất định sẽ trung thành với chủ nhân cả đời, làm việc cho chủ nhân, ta thề.”
Cố Vân Đông: “……cũng không nghiêm trọng đến như vậy.” Đây là ở cùng với Khương Bảo lâu nên ngay cả rắm cầu vồng* cũng đã học được?
(*Rắm cầu vòng - 彩虹屁: là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, được lan truyền rộng rãi từ năm 2017. Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người “xì hơi”, họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như “cầu vồng” một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản. Đây là cách fan cuồng dùng đủ trò để tâng bốc thần tượng của mình rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.)
Thung Tử cười hắc hắc, Cố Vân Đông vẫy vẫy tay: “Được rồi, ngươi nhanh trở về đi? Dù sao việc này ngươi cũng phải thương lượng trước với cha mẹ ngươi, có sự đồng ý của bọn họ mới được.”
“Được rồi, ta về ngay đây.”
Hắn nói xong, liền xoay người chạy ra ngoài Cố gia, nhanh chóng trở về nhà.
Hôm đó Thung Tử không trở lại, ngày hôm sau chính là ngày Lan Hoa Nhi trở về lại mặt sau ba ngày.
Khương Bảo đưa người về, sau khi ăn cơm trưa ở Thạch gia, cả nhà liền tới Cố gia.
Cố Vân Đông nhìn Lan Hoa Nhi đang búi tóc phụ nhân, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng, lâu lâu lại nhìn Khương Bảo ở đối diện, chút tình thú nhỏ giữa phu thê được phát huy vô cùng tinh tế.
Xem ra, những ngày qua nàng ấy đã sống rất tốt.
Màn tương tác giữa hai người quá ngọt ngấy khiến Thung Tử không chịu nổi chà xát cánh tay nhanh chóng nói chính sự.
“Chủ nhân, chúng ta đã thương lượng xong rồi. Cha mẹ ta chắc chắn sẽ đến thôn trang ngoại ô phủ thành, mấy ngày nay sẽ thu dọn đồ đạc, đến lúc đó sẽ đi cùng chúng ta.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, đây cũng là điều cô mong đợi.
Hai vợ chồng Thạch Đại Sơn ở trong thôn này cũng không có bằng hữu tốt nào, trước kia họ thường dành phần lớn thời gian ở ngoài đồng hoặc ở nhà. Đặc biệt từ thời điểm Thung Tử là một tên đầu đường xó chợ, càng không có ai lui tới nhà bọn họ.
Về sau ngược lại cũng bắt đầu đi lại, nhưng giao tình rốt cuộc cũng không sâu đậm bao nhiêu, nên bọn họ cũng không có gì luyến tiếc.
“Còn nữa.” Thung Tử còn nói thêm: “Tuy rằng sau này cha mẹ ta ở tại thôn trang, nhưng ta và Khương Bảo vẫn định thuê một căn nhà ở bên ngoài để sống cùng nhau, dù sao Lan Hoa Nhi cũng sẽ đi theo chúng ta đến phủ thành.”
Nếu Lan Hoa Nhi không đi, hắn và Khương Bảo cũng có thể ở trong sân sau của cửa hàng, vậy sẽ thuận tiện hơn.
Bây giờ dẫn theo Lan Hoa Nhi, sẽ không thích hợp. Dù sao bọn họ cũng là một gia đình, cùng nhau thuê nhà bên ngoài cũng tốt hơn.
Cố Vân Đông vui vẻ: “Lan Hoa Nhi cũng chắc chắn đi cùng?”