Chương 502: Người Đứng Đầu Thi Huyện Là Ai?
Người Cố gia rất bình tĩnh tiếp tục ngồi ở lầu hai tửu lâu, hiện tại đi xuống căn bản không chen vào được, vẫn nên chờ đám người tản đi một chút rồi đi xuống.
Người nhà Dịch Tuấn Khôn ngược lại muốn tiếp tục đi, nhưng nhìn Cố gia như thế, Tần Văn Tranh cũng vẫn còn ở đây, liền ổn định, tiếp tục ăn uống.
Lầu hai lớn như vậy, vậy mà chỉ còn lại một bàn người của bọn họ vẫn còn ở lại.
Trên đường phố phía dưới đã người chen người, có hai nha dịch mang đao ở phía trước mở đường, hai nha dịch phía sau cầm bảng xếp hạng đi đến dưới bảng thông báo.
Mọi người tha thiết nhìn bọn họ, mấy nha dịch mặt không chút thay đổi, chỉ là quát lớn đám người chen tới chen lui: "Đều tránh ra một chút, lui về phía sau.”
Chờ trước bảng thông báo để lại một mảnh đất trống, hai nha dịch kia lúc này mới mở bảng ra, dán lên tường.
Chờ dán xong, nha dịch vừa đi, mọi người lập tức đi về phía trước.
Không bao lâu, đã có người cao giọng hô to: "Ta trúng, ta trúng, ba mươi người, ha ha ha ha ha, thứ ba mươi.”
Bên cạnh lập tức có người chúc mừng hắn, người nọ vui sướng nhìn đi nhìn lại hai lần, sau đó đã bị người phía sau kéo ra.
"Xem xong thì đi ra ngoài, đừng ngăn cản người phía sau."
Mấy người Cố Vân Đông đứng ở lầu hai, bởi vì cách xa, ngược lại không có biện pháp nhìn rõ tên trên bảng.
Chỉ có thể nhìn mọi người trên đường phố muôn hình vạn trạng.
Có người trúng, mừng rỡ như điên, cao giọng hét lên.
Có người không trúng, lớn tiếng gào khóc, đấm ngực dậm chân.
Cố Vân Đông thậm chí nhìn thấy có một ông lão lớn tuổi, cả đầu tóc bạc che mặt khóc rống, trong miệng tê tâm liệt phế hô: "Lại không trúng, sao lại không trúng nữa? Tứ thư ngũ kinh ta đều có thể đọc ngược trôi như nước chảy, vì sao lại không trúng? Ông trời ơi, người đối xử với ta bất công như vậy sao."
Bên cạnh có người đồng tình nhìn ông ta một cái, thuận miệng an ủi: "Lần này không trúng còn có lần sau, lần sau khẳng định có thể đỗ.”
"Đúng vậy." Người nọ phục hồi lại tinh thần, nặng nề gật đầu: "Đúng, sang năm ta lại thi, ta trở về đọc sách, ta chắc chắn có thể thi trúng. "
Cố Vân Đông: "..." Nhìn tuổi này chắc cũng xấp xỉ tuổi của ông Cố ở nhà cũ Cố gia, thi nhiều năm như vậy ngay cả một kỳ thi huyện cũng chưa qua, còn muốn tiếp tục thi?
Con người càng lớn tuổi, dù trí nhớ hay năng lực hiểu biết đều sẽ lui về phía sau.
Năm tới không chừng kết quả thi sẽ càng tồi tệ hơn.
Cố Vân Đông lắc đầu, dời tầm mắt, không nhìn ông ta nữa.
Người trên đường phố vẫn không ít, có người chen không qua được, dứt khoát hỏi người phía trước có tên của mình hay không.
Còn có người biết không thi đậu, liền hỏi những người khác.
"Người đứng đầu của huyện là ai? Ai là người đầu tiên? Là Thạch Hiểu hay Dư Hồng Tài? "
“Ta đoán nhất định là Thạch Hiểu."
"Ta cảm thấy là Dư Hồng Tài."
"Không thể là những người khác sao?"
Có người không nhìn thấy bảng xếp hạng, chỉ có thể ở bên ngoài nghị luận sôi nổi.
Thế nhưng sau một khắc, bên trong truyền đến một tiếng kêu to: "Không phải Thạch Hiểu! Cũng không phải Dư HồngTài! Là Cố Đại Giang, người đứng đầu huyện là Cố Đại Giang, là Cố Đại Giang! " Những học sinh ở phía sau đột nhiên kinh ngạc: "Cố Đại Giang? Cố Đại Giang là ai? Sao chưa từng nghe qua bao giờ?”
“Ta cũng chưa từng nghe nói qua, người này từ đâu tới vậy?”
"Tóm lại không phải là học sinh thư viện Đông Nghĩa chúng ta."
"Cố Đại Giang, Cố Đại Giang ở đâu? Mau đi ra đây Cố Đại Giang.”
Sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người trên đường phố bắt đầu tìm kiếm người.
Thật sự bất ngờ ah, người đứng đầu huyện bọn họ là ai bọn họ lại không biết, nghe cũng chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Mà giờ này khắc này, người Cố gia ở lầu hai tửu lâu, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn về phía Cố Đại Giang cũng đang khiếp sợ.
Huyện, người đứng đầu kỳ thi huyện???
Là ông???
Chuyện này, chuyện này làm sao có thể? Cố Đại Giang sững sờ.
Đúng vậy, ông có thiên phú đọc sách, ông từ nhỏ đã thông minh, ông đã từng được ân sư tận lực khoa trương, ông từng được hiệu trưởng thư viện Thiên Hải khẳng định, ông còn được thiếu niên thiên tài Trạng Nguyên Tần Văn Tranh nói tuyệt đối không thành vấn đề.
Thế nhưng, lúc thi ông đã ngồi bên cạnh nhà xi, ông còn là người đầu tiên buông giấy bút xuống, ông đã nhiều năm không được phu tử dạy dỗ, thậm chí ông chỉ mới vào thư viện học tập nửa năm mà thôi.
Mặc dù vậy... Ông lại thi đậu vị trí thứ nhất, người đứng đầu huyện ???
Khóe miệng Cố Đại Giang nhịn không được mà nứt ra, lập tức đứng lên, lần này cũng không thể tiếp tục bình tĩnh ở trên tửu lâu, lúc này đã chạy xuống dưới lầu.
Ông muốn tự mình đi xem một chút, ông phải tự mình xác nhận mới được.
Dịch Tuấn Khôn thấy ông xuống lầu, cũng đã sớm không kiềm chế được, sau đó cũng chạy xuống.
Cố Đại Phượng là người thứ ba đuổi theo, sau đó là cha mẹ Dịch Tuấn Khôn.
Cố Vân Đông cũng không nhịn được, lúc này nói với Tần Văn Tranh: "Ngài giúp ta chiếu cố mẹ cùng đệ đệ muội muội một chút, đa tạ.”
Nói xong, người cũng "ào" một cái liền lao xuống.
Tần Văn Tranh vừa mới rời khỏi ghế cũng muốn đi xuống: "..." Yên lặng ngồi trở lại, có chút tức giận chính mình đã chậm một bước.
Sớm biết vậy đã không giữ hình tượng, bị bỏ lại rồi?
Hắn chỉ có thể quay đầu, nói với đám người Dương thị và Vân Thư: "Ừm, phía dưới chen chúc, các ngươi dễ dàng lạc, ở phía trên chờ cũng được.”
"Dạ, phu tử." Cố Vân Thư và Biển Nguyên Trí đồng thời gật đầu.
Tuy rằng Dương thị còn đang thò đầu nhìn muốn xuống dưới, nhưng Lã Hồng Tú ở bên cạnh đã khuyên bảo người ở lại.
Mắt thấy ba đứa nhỏ đều chen chúc vào lan can nhìn xuống, nàng cũng vội vàng chen qua.
Quả nhiên, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy đám người Cố Đại Giang từ trong tửu lâu lao ra, lần lượt từng người đi về phía bảng xếp hạng.
Tốc độ của Cố Vân Đông nhanh, đã chạy đến bên cạnh Cố Đại Giang.
Nhưng... Hoàn toàn không vào được.
Có quá nhiều người.
Cô vừa mới chen vào, lại bị người đẩy ra, vừa mới đi vào, lại bị người đẩy ra, hơn nữa còn đẩy ra xa hơn.
Cố Vân Đông đỡ trán, đứng tại chỗ nhìn một chút, bỗng nhiên hô to một tiếng: "Tiền của ai rơi xuống đất này?”
Lời này vừa nói ra, quả nhiên có không ít người theo bản năng cúi đầu.
Cố Vân Đông vui vẻ, nhân cơ hội cùng Cố Đại Giang đi vào bên trong.
Cũng may mấy người đều có khí lực lớn, một khi có được một lối ra, đi về phía trước cũng dễ dàng hơn nhiều.
Rốt cuộc, đợi đến khi mấy người đều đổ mồ hôi, cuối cùng cũng đứng ở vị trí cách bảng ba thước.
Ánh mắt Cố Vân Đông tốt, vừa ngẩng đầu, quả thật thấy được tên cha cô ở hàng đầu tiên, lúc này cao hứng trực tiếp kêu lên.
"Thật sự là đầu tiên, cha, cha, cha thật sự là đầu tiên, là người đứng thứ nhất của huyện." Cố Vân Đông chỉ vào bảng xếp hạng kia: "Cha nhìn thấy khôngg, Cố Đại Giang, tên của cha.”
Cố Đại Giang đương nhiên nhìn thấy, ngón tay đều run rẩy.
Cố Đại Phượng bên cạnh càng nắm lấy cánh tay ông, rất dùng sức, kích động không thôi kêu to: "Đại đệ, là đệ, là tên của đệ, ta nhận ra, đệ thật sự quá lợi hại.”
Người bên cạnh nghe được động tĩnh bên này, quay đầu một cái, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người bọn họ?
Người đứng đầu của huyện??
Cho nên người này chính là Cố Đại Giang?
Bên cạnh có hai ánh mắt hung hăng co rụt lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ông.