Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 501 - Chương 501. Qúa Thảm Rồi

Chương 501. Qúa Thảm Rồi Chương 501. Qúa Thảm Rồi

Chương 501: Qúa Thảm Rồi

Cố Đại Giang không tốt lắm, ông cảm thấy trên người mình toàn thân đều có mùi, Dịch Tuấn Khôn đứng bên cạnh mình không có cảm giác gì sao?

Dịch Tuấn Khôn thấy thần sắc ông càng thêm cổ quái, cho rằng ông thật sự không thi tốt, vội vàng an ủi nói: "Thi huyện mỗi năm một lần, rất nhiều người lần đầu tiên thi sẽ rất khẩn trương. Nhưng dù sao cũng đã trải qua một lần, lần sau sẽ không, Cố thúc, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, đám người Cố Vân Đông cách đó không xa đã vội vàng đi tới.

"Cha, cha thế nào rồi? Vẫn tốt chứ?”

Cô không hỏi thành tích, dù sao Cố Vân Đông vẫn rất tin tưởng cha mình.

Nhưng lúc này nhìn thấy thần thái của Cố Đại Giang... Sao lại có loại bộ dạng mệt nhừ không có tinh thần như vậy?

Cố Đại Giang còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh đã có hai thí sinh đi qua, che mũi cười chỉ trỏ ông.

"Chính là hắn, lều khảo thí ở bên cạnh nhà xí."

"Là hắn a, vậy cũng quá thảm, ngươi xem tuổi hắn cũng đã lớn, đoán chừng đã thi không ít lần đều không trúng. Lần này lại xui xẻo bị phân đến bên cạnh nhà xí, năm nay chắc chắn lại không có hi vọng rồi."

“Không phải sao? Buổi trưa mới qua không bao lâu, ta vừa ngẩng đầu, phát hiện lúc đó hắn đã đặt bút xuống, nhất định là cam chịu rồi."

“Quá thảm rồi, nếu là ta ta cũng sẽ không chịu nổi muốn nôn."

Cố Đại Giang: "..." Các ngươi muốn nghị luận người khác, có phải nên đi xa một chút hay không? Đi đến bên cạnh ông liền đứng lại, còn không thèm nhỏ giọng một chút mà nói chuyện?

Ông trừng mắt, ánh mắt mạnh mẽ bắn về phía hai người kia.

Hai thí sinh cả kinh, vội vàng kéo nhau đi: "Thẹn quá hóa giận, mau đi mau đi.”

Cố Vân Đông không dám tin mà nhìn ông, không, không phải vậy chứ???

Tuy rằng cô chỉ nói chẳng may, nhưng không nghĩ tới cái chẳng may này thật sự đáp xuống trên người cha cô.

Những người Cố gia cũng cảm thấy Cố Đại Giang quá thảm, nhưng rõ ràng lúc này bọn họ nên an ủi ông ấy, vì sao lại cảm thấy muốn cười vậy?

Dịch Tuấn Khôn ở một bên càng mở to hai mắt, cho nên... Sắc mặt Cố thúc thoạt nhìn không tốt, là bởi vì vị trí lều khảo thí không tốt? Vậy rốt cuộc ông ấy thi thế nào?

Vẫn là Cố Vân Đông ổn định trước, đè xuống ý cười bên khóe miệng. Chỉ là ngước mắt lại nhìn thấy biểu tình tức giận của cha, im lặng một lát sau đó thở dài vỗ vỗ bả vai ông ấy: "Cha, cha phải cảm tạ con."

“Về nhà."

Giờ này khắc này, Cố Đại Giang chỉ muốn trở về tắm rửa.

Sau khi cùng Tần Văn Tranh và Dịch Tuấn Khôn cáo từ, liền vội vàng rời đi.

Cố Vân Đông cùng những người khác liếc nhau một cái, lập tức đuổi theo, lên xe ngựa.

Hầu như tất cả mọi người trong thôn Vĩnh Phúc đều biết, lần này Cố Đại Giang của Cố gia sẽ tham gia kỳ thi huyện, ai nấy đều ngóng trông.

Một số người muốn ông đậu, một số người hi vọng ông thi rớt.

Nhưng mặc kệ tâm tư gì, giờ phút này có không ít người chờ ở cửa thôn.

Nhìn thấy xe ngựa Cố gia, vội vàng chạy tới hỏi: "Đại Giang à, thi như thế nào rồi?”

“Đại Giang, ta nghe nói kỳ thi huyện này khó, ngươi thi thế nào?”

"Không thi đậu cũng không sao, một năm một lần, sang năm tiếp tục thi, dù sao nhà ngươi cũng có thể đáp ứng được."

Cố Vân Đông hơi nhíu nhíu mày, vén rèm xe nói với người bên ngoài: "Tất cả mọi người đều giải tán đi, lúc này mới là ngày thi đầu tiên, vừa thi xong đâu biết thành tích nhanh như vậy?"

“Vậy phải lúc nào mới biết được." Có người liền hỏi, dù sao thôn Vĩnh Phúc đã lâu không xuất hiện tú tài, kỳ thi huyện này thi thế nào bọn họ cũng không biết.

"Tầm nửa tháng sau ah."

Cái gì? Lâu như vậy sao?

Cố Vân Đông không để ý tới mọi người nữa, xe ngựa rất nhanh đã trở về Cố gia.

Hai ngày sau, Cố Đại Giang lại đi thi buổi thi thứ hai.

Buổi thứ hai là chiêu phúc, buổi thứ ba là tái phúc, buổi thứ tư thứ năm là liên phúc, mỗi lần thi xong sẽ nghỉ ngơi hai ngày, cho nên năm buổi thi này, ngược lại coi như thoải mái.

Từ sau buổi thi đầu tiên, Cố Đại Giang đã quen với mùi vị kia.

Mấy buổi sau, Cố Vân Đông lại thay đổi hoa khô muốn làm cho ông thoải mái hơn một chút, để ông nhét vào trong khẩu trang.

Cố Đại Giang nhìn mà dở khóc dở cười, kỳ thật đã không sao rồi, trận "đặc huấn" lúc trước ở nhà vẫn có tác dụng rất lớn.

Ông ngồi bên cạnh nhà xí, cũng có thể bình tĩnh viết văn, không căng thẳng.

Nhưng đợi đến khi buổi thi cuối cùng kết thúc, Cố Đại Giang vẫn chạy như bay ra ngoài, sau khi về nhà lập tức tắm rửa, ngâm trong bồn tắm nửa canh giờ.

Ông sâu kín thở dài một hơi: "Quả nhiên từ khó khắn đến sung sướng thì dễ, từ sung sướng an nhàn quay lại khó khắn thì khó ah, trước kia lúc ở thôn Cố Gia, phân trâu phân heo đều trực tiếp dùng tay nắm lấy, trên người bẩn đến mức có thể cạo xuống một tầng bùn, cũng có thể nằm xuống ngủ vù vù, hiện tại..."

Tuy nhiên, tắm xong quả thật rất thoải mái.

Hơn nữa đi ra đã có con gái tự mình nấu đồ ăn ngon bày lên bàn, một khắc kia, Cố Đại Giang cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Người Cố gia cũng không hỏi thành tích, thời gian phát án vẫn còn năm ngày.

Trong thời gian này, chỉ cần ăn uống tốt là được.

Nhưng những người khác trong thôn Vĩnh Phúc lại vò đầu bứt tai, hận không thể mỗi ngày chạy đến Cố gia hỏi, cũng không biết bọn họ đang gấp cái gì.

Đến ngay cả Đổng Tú Lan, cũng chạy đến Cố gia hỏi hai lần.

Cố Vân Đông không biết phải nói cái gì, cho dù qua kỳ thi huyện, vậy cũng chưa phải là tú tài, phía sau còn có kỳ thi phủ, kỳ thi viện, đều qua được mới xem như tú tài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm ngày thoáng cái đã qua.

Sáng sớm hôm đó, người Cố gia dậy sớm.

Tuy rằng cả nhà đều cảm thấy qua được kỳ thi huyện không thành vấn đề, nhưng phần khẩn trương này, muốn ép xuống cũng không ép được.

Người một nhà lên xe ngựa đi về phía huyện thành.

Thôn dân Vĩnh Phúc chậm một bước, lúc tới đây mấy người Cố gia đều đã rời đi.

Hai ngày trước Cố Vân Đông đã đặt một vị trí ở tửu lâu gần huyện nha, lúc này còn sớm, thời gian công bố kết quả không nhanh như vậy, một đám người vào tửu lâu, ngồi ở vị trí bên cạnh đường ở lầu hai.

Không bao lâu sau, Tần Văn Tranh và Dịch Tuấn Khôn cũng tới.

Trong tửu lâu rất nhanh đã chật kín người, Cố Vân Đông gọi vài món, vừa ăn vừa chờ.

Rất nhanh, ngay cả đường phố cũng đứng đầy người, phía dưới rất náo nhiệt, đều đang thảo luận người có thể lên bảng.

Tần Văn Tranh cũng nói: "Lần này huyện thí chỉ lấy năm mươi người, trong huyện thành vẫn có không ít học sinh có tài khí, có những người như Thạch Hiểu, Dư Hồng Tài ở thư viện Đông Nghĩa đều rất có khả năng được lên bảng. Nhưng hai người các ngươi học thức vững chắc, ta cũng không quá lo lắng. Chỉ là không biết xếp hạng mấy mà thôi.”

Cố Đại Giang ngày thường đều ở phủ thành học tập, học sinh trong huyện thành ông không quen biết nhiều.

Nhưng những học sinh trong huyện thường xuyên tổ chức hội thơ nào đó, có một số người làm tốt đã bộc lộ tài năng.

Lần thi huyện này, những người này đều là ứng cử viên nóng bỏng.

Rất nhanh, đã đến giờ Tỵ, đám người Cố Vân Đông vừa định đứng dậy nhìn nha môn bên kia, bên tai đã truyền đến tiếng trống.

Người vốn đang chờ trong tửu lâu ầm ầm đứng lên.

"Phát án rồi, phát án rồi, mau, đi xuống xem thôi."

Tiếng nổ bùm bùm bùm vang lên, có không ít người xông xuống lầu.

Nhưng giờ phút này trên đường phố phía dưới tất cả đều là người, cho dù đi xuống cũng không chen được.

Bình Luận (0)
Comment