Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500. Con Cái Hiếu Thảo

Chương 500. Con Cái Hiếu Thảo Chương 500. Con Cái Hiếu Thảo

Chương 500: Con Cái Hiếu Thảo

Bên ngoài trường thi của kỳ thi huyện, người đến rất đông.

Lúc này thời gian còn sớm, sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng, nhiệt độ cũng thấp, rất lạnh.

Cố Đại Giang từ trên xe ngựa đi xuống, liền nhịn không được thở mạnh ra một hơi.

Người quá nhiều, xe ngựa chỉ có thể dừng xa một chút, sau đó xuống đi bộ.

Cố Đại Giang trong tay xách một cái giỏ thi, bên trong đầy ắp đồ, đều là Cố Vân Đông chuẩn bị cho ông.

Một đám người đi theo vào bên trong, không bao lâu sau đã nhìn thấy Tần Văn Tranh đứng cách đó không xa.

Bên cạnh hắn còn có Dịch Tuấn Khôn cùng người nhà của hắn.

Lần này trong học đường của Tần Văn Tranh, chỉ có một mình Dịch Tuấn Khôn tham gia kỳ thi huyện, thiếu niên mười ba tuổi đứng đó vừa có chút hưng phấn lại vừa có chút khẩn trương, người nhà hắn đang lôi kéo hắn ân cần dặn dò.

Nhìn thấy Cố Đại Giang, Dịch Tuấn Khôn vội vàng chào hỏi.

Tần Văn Tranh nhìn hai người nói: "Buổi đầu tiên của kỳ thi huyện cũng không khó, hầu hết những người có văn tự thông thuận đều được tuyển chọn. Hai người chỉ cần không quá lo lắng, tâm thái bình tĩnh, giữ cho giấy thi sạch sẽ và gọn gàng, muốn thông qua cũng không có vấn đề gì. Một lát nữa giám khảo sẽ tự nói rõ ràng với hai người về quy củ trong trường thi, hai người làm theo là được rồi.”

Lập tức lại hạ thấp giọng nói thêm vài câu: "Nhớ kỹ, không thể phạm vào những kiêng kỵ của miếu và ngự danh.”

Hai người gật đầu, rất thận trọng ghi nhớ.

Không bao lâu sau, phía trước truyền đến tiếng vọng lại, chuẩn bị lục soát người để tiến vào trường thi.

Cố Đại Giang và Dịch Tuấn Khôn vội vàng đi về phía trước, xếp sau đội ngũ.

Người tham gia kỳ thi huyện không ít, toàn bộ huyện Phượng Khai gần một trăm người, bởi vậy chia làm hai hàng lục soát.

Cố Đại Giang đứng ở phía sau đội ngũ, nhịn không được sờ sờ mũi.

Dù sao ông ở chỗ này thuộc độ tuổi tương đối lớn, đến tham gia thi huyện đa phần đều xấp xỉ bằng Dịch Tuấn Khôn. Người giống như Cố Đại Giang, nếu ngay cả kỳ thi huyện còn chưa qua, trên cơ bản sẽ bị nhận định rằng không có khả năng đọc sách, phần lớn sẽ không thi lại nữa.

Đương nhiên, cũng có người chưa từ bỏ ý định, tuổi tác lớn ngay cả tôn tử cũng có rồi những vẫn không chịu bỏ cuộc, nhóm người này hàng năm tham gia kỳ thi huyện, đều sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhỏ giọng nghị luận.

Hiện giờ Cố Đại Giang cũng trở thành đối tượng bị thảo luận trước sau.

Nhưng... Ông không có gì phải sợ hãi.

Cũng may không bao lâu sau đã đến phiên ông bị lục soát, Cố Đại Giang đem giỏ thi đưa cho nha dịch, mặt mũi thản nhiên để cho người khác cởi bỏ áo ngoài của mình.

Một cái, hai cái, ba, bốn, năm cái ...

Nha dịch kia: "..."

Người đàn ông này có phải bị bệnh rồi không? Hắn cổ quái nhìn Cố Đại Giang một cái, khóe miệng co giật một chút, hỏi: "Ngươi mặc mấy cái áo vậy?”

“...... Mười cái." Khóe mắt Cố Đại Giang nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của người phía sau, ho nhẹ một tiếng nói: "Không có biện pháp, lòng hiếu thuận của con cái, hiện giờ thời tiết còn lạnh, thi cử lại áp lực rất lớn, nếu không cẩn thận bị phong hàn, chẳng phải là tiền mất tật mang sao? Ta cũng không thể phụ lòng bọn họ được." Cuối cùng còn ưỡn ngực: "Ngươi yên tâm, ta đây đều mặc áo đơn, vừa nhìn đã biết, không có vấn đề gì.”

Khóe miệng nha dịch co giật hai cái, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Cố Đại Giang một cái, đây rõ ràng đang gia tăng khối lượng công việc cho bọn họ.

Bởi vậy bên kia khi thi giỏ đã kiểm tra xong, bên này còn đang nhìn giày của Cố Đại Giang.

Nhưng, đợi khi nhìn thấy bộ dáng của Cố Đại Giang một lần nữa mặc lại quần áo ấm áp, những người khác vốn còn đang xem chuyện cười lại nhịn không được đồng loạt run rẩy, bọn họ thật sự rất lạnh.

Kiểm tra xong, Cố Đại Giang mới thoải mái đi vào bên trong.

Vào bên trong vẫn còn phải xếp hàng, chờ quan huyện điểm danh.

Sau khi xác nhận toàn bộ, lúc này Cố Đại Giang mới cầm biển hiệu của mình đi vào bên trong.

Nhưng càng đi, bước chân của ông càng chần chờ, chóp mũi mơ hồ truyền đến hương vị khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Cuối cùng, ông đứng trước lều khảo thí của mình, lệ rơi đầy mắt.

Vân Đông, cái mỏ quạ đen nhà con.

Vận khí này của ông quả nhiên không giống người thường, thật sự là ở cách vách nhà xí!!!

"Sao còn không đi vào?" Nha dịch phía sau nhìn qua, nhíu mày hỏi.

Cố Đại Giang trong lòng ha ha, ngươi biết rõ còn cố hỏi, vì sao ta không đi vào? Vậy tại sao ngươi lại đứng xa như vậy? Hỏi một câu còn bịt mũi?

Ông muốn hít sâu một hơi, ngẫm lại vẫn nên quên đi, thậm chí còn tận lực làm hô hấp chậm lại, chậm rãi đi vào trong lều.

Cũng may, lúc trước ông từng có kinh nghiệm rèn luyện như vậy, đã quen... Cái rắm.

Cố Đại Giang nhịn không được mắng một câu tục tĩu, vội vàng đem giỏ thi lật ra, lấy ra hai miếng cao dán, trực tiếp dán ở hai bên huyệt thái dương.

Đây là Cố Vân Đông nhờ lão đại phu chuẩn bị, có thể giúp tỉnh táo.

Sau đó lại lấy ra một cái khẩu trang, khẩu trang này rất mỏng, chỉ có hai miếng vải mà thôi, bên cạnh kéo hai sợi dây, vừa kéo thì lỗ hổng liền thu lại.

Dù sao trước khi vào sân phải lục soát, Cố Vân Đông cũng không thể chuẩn bị quá dày được.

Hai miếng vải chính là cực hạn rồi, sau đó Cố Đại Giang lại đem hoa khô nhét vào trong vải, cho vào dưới miệng mũi rồi hít một cái, quả nhiên tốt hơn rất nhiều.

Nha dịch cách đó không xa thật sự có ấn tượng sâu sắc với mười cái áo ngoài của Cố Đại Giang, bởi vậy vừa rồi cũng không đi, thấy một loạt các động tác của ông, khóe miệng lập tức giật giật.

Sao nhiều động tác vậy, chẳng lẽ đã tính toán trước rằng mình sẽ ngồi bên cạnh nhà xí, vì vậy mới chuẩn bị trước đầy đủ như vậy??

Nhưng cái này còn chưa tính, Cố Đại Giang tiếp tục lấy ra một cái bình nhỏ, nhỏ hai giọt ở các ngóc ngách.

Trong nháy mắt, xung quanh lập tức có một mùi hương tràn ra.

Thí sinh chung quanh: "..." Huynh đài, đa tạ.

Rốt cuộc đã chuẩn bị xong, nhưng vừa nghĩ đến phía sau còn vài ngày thi nữa, trong lòng Cố Đại Giang lại thầm thở dài một hơi.

Ông đang do dự, thi xong trận đầu tiên, có nên thi tiếp các trận phía sau nữa không.

Thi huyện có tổng cộng năm buổi thi, buổi đầu tiên là kỳ thi chính, các buổi sau có tham gia hay không, đều do thí sinh tự quyết định.

Nhưng đại đa số vẫn sẽ tiếp tục, lúc đầu Cố Đại Giang đã định thi cả năm buổi thi.

Trong lòng ông bi thương không thôi, nhưng sau khi lấy được đề thi, vẫn bình tĩnh lại, thật sự nghiêm túc bắt đầu trả lời.

Chỉ là rất nhiều học sinh lần đầu tiên tham gia kỳ thi huyện nên quá mức khẩn trương, không lâu sau đã có người trong bụng khó chịu chạy đến nhà xí bên này.

Cố Đại Giang: "..." Như vậy rất ảnh hưởng đến phát huy đấy.

Cũng may ông được trang bị đầy đủ vũ khí, hơn nữa trận đầu tiên cũng không khó, hắn hết sức chăm chú viết rất nhanh.

Buổi đầu tiên thi tứ thư ngũ kinh và hai bài luận, một bài thơ có năm từ sáu vần, đề mục, thơ, phương pháp viết đều có định dạng nhất định, toàn bộ không được nhiều hơn bảy trăm chữ.

Đối với Cố Đại Giang mà nói, quả thật không khó.

Đến buổi trưa, Cố Đại Giang cũng chỉ ăn chút điểm tâm đơn giản, rồi lại tiếp tục trả lời.

Hắn hẳn là người đầu tiên buông bút xuống, có nha dịch chú ý tới tình huống của ông, nhịn không được nhìn ông thêm hai lần.

Cố Đại Giang viết xong, kiểm tra kỹ hai lần rồi buông giấy bút xuống, sau đó chờ hết giờ.

Ông trả lời xong sớm, là nhóm đầu tiên ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, phát hiện Dịch Tuấn Khôn cũng đi ra, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn biểu tình xem ra cũng không thành vấn đề.

Ngược lại Dịch Tuấn Khôn nhìn thấy vẻ mặt vội vàng xoắn xuýt của Cố Đại Giang thì bị dọa một trận, muốn hỏi nhưng lại không phải lúc.

Cho đến khi hai người đều ra khỏi trường thi, Dịch Tuấn Khôn mới thật cẩn thận mở miệng: "Cố thúc, thúc… ổn chứ?”

Chẳng lẽ, buổi đầu tiên đã bị rớt rồi?

Bình Luận (0)
Comment