Chương 499: Tìm Đại Cô
Kha biểu cô cũng ở trong cửa hàng hỗ trợ, nhưng Cố Vân Đông đến lâu như vậy lại không thấy người.
Khâu ma ma khoát tay áo, nhỏ giọng nói: "Kha muội tử đi kinh thành."
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Đi kinh thành? Tại sao? Bà ấy đi một mình à? Đi khi nào? Có chuyện gì vậy?"
Khâu ma ma nghe ra sự sốt ruột của cô, biết cô rất quan tâm Kha biểu cô.
Bởi vậy bà nhanh chóng nói: "Mấy ngày trước, không phải đi một mình, nàng đi cùng Nhiếp Song, hình như là vì chuyện của đại thiếu gia Nhiếp gia."
Đại thiếu gia Nhiếp gia? Nhiếp Thông?
Từ sau khi cô đến phủ thành, vẫn chưa từng gặp Nhiếp Thông, Kha biểu cô chỉ nói hắn bị cha hắn đưa đến nơi khác rèn luyện. Cho nên là đi kinh thành?
Khâu ma ma thấy cô vẫn nhíu mày, trấn an nói: "Yên tâm đi, ta nghe Đái phu nhân nói, chắc cũng không phải chuyện lớn gì, cho nên ngươi không cần quá lo lắng."
Cố Vân Đông nghe vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Đái phu nhân nói như vậy, chắc vấn đề cũng không nghiêm trọng.
Cô lại hỏi tình huống của Đái phu nhân, biết được bà ấy cũng không ở phủ thành, hình như là được Đái Văn Hoắc hộ tống đi chúc thọ vị lão phu nhân nào đó.
Cố Vân Đông liền bỏ kế hoạch đi Đái phủ bái phỏng.
Sau đó Khâu ma ma nói với cô một số chuyện lớn mấy tháng nay ở phủ thành, trong lòng Cố Vân Đông đã có tính toán.
Chờ xem xong sổ sách, cô liền rời khỏi Tân Minh Các.
Cố Vân Đông còn muốn đi tìm mẹ con Tiểu Diên, hỏi các nàng có phải có chuyện gì quan trọng không.
Cô tính tự mình đi, từ đây đi qua cũng không xa. Bởi vậy cô bảo hai mẹ con Hà Diệp tiếp tục ở lại bên này, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, hoặc là xem những người khác đãi khách như thế nào, thích ứng trước cũng tốt.
Sau đó, Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào, đi xe ngựa đến phố Hưng Thao.
Đến nhà Tiểu Diên gõ cửa, cũng may Phạm thị và Tiểu Diên đều ở nhà, xem ra hôm nay không đi chợ hoa bán hoa.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Phạm thị vội vàng đón người vào: "Cố cô nương, các ngươi đều đã trở lại?"
“Không, ta chỉ ở đây một vài ngày, sau đó vẫn phải đi. Ta nghe thím bên cạnh nhà nói, hai người đến nhà tìm chúng ta, có chuyện gì sao?”
Phạm thị gật đầu: "Quả thật có một việc, ta muốn tìm đại cô của ngươi."
Tìm đại cô?
Đúng rồi, đại cô đi chợ hoa bán đồ điêu khắc gỗ, quầy hàng cũng sát chỗ Phạm thị.
"Là như vậy, lúc trước đại cô ngươi đã nói với ta, nhờ ta hỗ trợ lưu ý một chút bên này có phòng cho thuê hay không. Một thời gian trước đây, một gia đình trên con phố phía sau nhà chúng ta đã bỏ trống. Phòng ốc không lớn, nhưng tiền thuê nhà khá ổn, một tháng một lượng bốn, cho nên ta mới đến đó tìm đại cô của ngươi."
Phạm thị nói: "Hai ngày trước ta nhìn thấy có người dẫn người đi xem phòng, nhưng bởi vì đối phương không hài lòng với giá cả này, muốn đem giá cả đè xuống, nên đang có chút bế tắc. Ta sợ rằng căn nhà sẽ được thuê nhanh thôi. Thành thật mà nói, nhà ở đây không dễ tìm."
Phố Hưng Thao tuy rằng cũng khá hỗn tạp, còn có mấy tên côn đồ thỉnh thoảng chạy ra gây chuyện, nhưng vị trí của nó kỳ thật rất tốt.
Những nơi khác có an ninh tốt hơn một chút, tiền thuê nhà lại đắt hơn.
Cố Vân Đông hơi mím môi, chuyện Cố đại cô muốn dọn ra ngoài, đã nói với cô và Cố Đại Giang cách đây không lâu.
Cố Đại Phượng nghĩ ở cùng bọn họ một thời gian ngắn sẽ không thành vấn đề, nhưng ở lâu thì không được. Dù sao đây cũng Cố gia, mà bà đã gả đến Biển gia, không có đạo lý mang theo trượng phu nhi tử đến nhà đệ đệ ở.
Nhưng bây giờ tiền bạc trong tay không dư giả, nên bà chỉ có thể tìm một chỗ vừa rẻ lại nhỏ hơn một chút để thuê trước.
Sau khi quen thuộc với Phạm thị, nghe bà ấy nói phố Hưng Thao cũng không tệ lắm, lại có mẹ con Phạm thị là người quen, Cố đại cô liền nhờ bà ấy chú ý trước một chút.
Chỉ là không nghĩ tới, nhanh như vậy đã có.
Nhưng Cố Vân Đông không có khả năng để Cố Đại Phượng chuyển đến nơi này ở, chân Biển Hán còn chưa lành, hiện tại dọn ra ngoài, nếu không chú ý một cái, chỉ sợ công sức trị liệu giai đoạn trước đều thất bại trong gang tấc.
Đại cô phải đi bán đồ gỗ điêu khăc, nếu trong nhà chỉ có một mình dượng, chẳng may không cẩn thận ngã thì làm sao bây giờ?
Tốt xấu gì cũng phải để ông ấy có thể tự mình đứng lên, mới có thể làm cho người ta yên tâm để bọn họ dọn ra ngoài.
Trong mắt Cố Vân Đông, ít nhất cũng phải hơn nửa năm nữa.
Lời này Cố Vân Đông đã nói qua với Cố Đại Phượng, Cố Đại Phượng sau khi cân nhắc, cũng đồng ý, tiếp tục ở lại Cố gia.
Nhưng việc này còn chưa kịp nói với Phạm thị, ngược lại đã làm phí công bà ấy.
Chờ đã...
Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ đến Thung Tử, không phải bọn họ nói là muốn tìm nhà sao?
Nếu là ở nơi này, vừa lúc Thung Tử Khương Bảo có thể cùng Tô Trường Thuận đi cửa hàng, Tô Tinh cũng có thể cùng Lan Hoa Nhi kết bạn đi tiệm trà sữa, cũng không cần quá lo lắng.
Mọi người sống gần nhau, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Cố Vân Đông nghĩ đến đây, vội vàng nói với Phạm thị: "Đa tạ ý tốt của thím, đại cô ta tạm thời không thể thuê phòng bên này."
Phạm thị sửng sốt, lại nghe Cố Vân Đông nói tiếp: "Nhưng bên ta xác thực có người muốn thuê phòng, ta bảo Thủy Đào đi gọi người, lát nữa chúng ta đi xem phòng kia được không?”
Phạm thị vội vàng gật đầu: "Tất nhiên không thành vấn đề."
Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đưa mấy người Thung Tử đến đây, chờ người Thạch gia đến, Phạm thị liền mang bọn họ đến con đường phía sau, tìm được chủ nhà kia.
Chủ nhà nhìn đám người này hoảng sợ, hỏi Phạm thị: "Nhiều người ở như vậy?"
“Tất nhiên là không.” Cố Vân Đông trả lời: "Người thuê nhà là ba người bọn họ, chúng ta chỉ cùng nhau tới xem một chút mà thôi."
Chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, nhà này của hắn nhỏ, nếu chen chúc nhiều người như vậy, luôn làm cho hắn có loại cảm giác nhà của mình sẽ bị phá hư.
Một nhóm người đi vào nhìn bên trong.
Nhà quả thật nhỏ, cũng chỉ có hai gian phòng mà thôi, ngược lại vừa đủ cho Thung Tử và phu thê Khương Bảo mỗi người một phòng.
Cố Vân Đông cảm thấy cũng không tệ lắm, bọn họ cũng rất hài lòng, thậm chí còn mơ hồ có chút hưng phấn.
Cuối cùng, Cố Vân Đông giúp mặc cả, lấy tiền thuê nhà một tháng một lượng ba đồng thuê lại.
Chuyện nhà cửa đã xong, ba người Thung Tử Khương Bảo và Lan Hoa Nhi mỗi người một việc, rất nhanh đã ra tay.
Hai ngày sau, Cố Vân Đông đưa hai vợ chồng Thạch Đại Sơn đi thôn trang ở ngoại ô, đem người giao cho Tiết Tông Quang, sau khi sắp xếp xong hai người, cô lại ngựa không ngừng vó trở về thôn Vĩnh Phúc.
Năm ngày sau, ngày thi huyện đã đến.
Sáng sớm, cả Cố gia dậy sớm, Cố Vân Đông kiểm tra đồ đạc của Cố Đại Giang thêm một lần.
Rất tốt, bút giấy mực đều ở đây, mười cái áo đơn cũng mặc vào, tất cả đều đã sẵn sàng.
Còn lại, chỉ dựa vào vận khí của cha mình, chỉ mong vị trí của ông ấy sẽ không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, mọi thứ đã đi ngược lại mong muốn.