Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 498 - Chương 498. Có Người Tìm

Chương 498. Có Người Tìm Chương 498. Có Người Tìm

Chương 498: Có Người Tìm

"Vân Đông à, ta nói cho ngươi biết, lúc các ngươi không có ở đây, có người tới vài lần, luôn chờ ở trước cửa nhà ngươi, cũng không biết là làm gì. Ta hỏi hai câu, nàng ấy hỏi ta khi nào các ngươi trở về nhà."

Cố Vân Đông sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô chính là có phải đã tìm được Cố tiểu thúc hay không?

Nhưng nghĩ lại, nếu là Cố tiểu thúc, vậy tất nhiên sẽ tìm đến chỗ Kha biểu cô bên kia, sẽ không trực tiếp đến chỗ này.

Trong lòng có chút thất vọng, cô ổn định tinh thần, hỏi: "Là ai vậy? Người đó trông như thế nào?"

“Chỉ có một người phụ nữ trẻ tuổi, đã đến nhiều lần, hai ngày qua còn đặc biệt siêng năng. A, đúng rồi, hôm qua lúc tới, còn có một tiểu cô nương đi theo."

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, một người phụ nữ tuổi còn trẻ, mang theo một tiểu cô nương, còn biết địa chỉ của bọn họ, vậy cũng chỉ có... Mẹ con Tiểu Diên.

Cố Vân Đông tả lại bộ dạng hai mẹ con cho bà Uông nghe, bà Uông liên tục gật đầu: "Không sai, chính là các nàng, ngươi quen sao?"

“Ừm, quen biết, có thể là tìm nhà chúng ta có việc, ngày mai ta đi qua xem một chút."

Sau đó Cố Vân Đông liền cáo từ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông dẫn người Thạch gia đi Cố Ký trước, gặp Trịnh Cương.

Cố Ký vẫn bận rộn như trước, cũng may có hai tiểu nhị, còn có thể có thời gian nghỉ ngơi.

Khi Thung Tử nhìn thấy cửa hàng, đôi mắt hắn sáng lên.

Hắn lặng lẽ nói với Khương Bảo: "Quả nhiên, ta lựa chọn đến phủ thành là đúng. Ngươi nhìn cửa hàng này xem, lớn biết bao, buôn bán cũng rất tốt, phủ thành lại phồn hoa, sau này trở thành chưởng quầy ở phủ thành này, chính là mục tiêu của ta."

Khương Bảo cũng ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, huyện thành so với phủ thành, quả thật khác biệt quá lớn.

Vừa rồi từ căn nhị tiến đi một đường tới đây, đường phố đông đúc này huyện thành sao có thể so sánh.

Cố Ký trước mắt, người đến người đi không nói, khách nhân cũng hào phóng vô cùng. Ngoại trừ đường trắng, mứt trái cây cũng không giới hạn số lượng mua, cho nên người mua đặc biệt nhiều, trách không được xưởng Cố gia phải tuyển nhiều người như vậy.

Giờ khắc này, bất kể là Khương Bảo hay Thung Tử, thậm chí là Hoa Lan Nhi, trong lòng đều tràn ngập ý chí chiến đấu.

Hiện giờ trong cửa hàng có hai tiểu nhị, một người là A Thử, một người là Tô Trường Thuận.

A Thử vốn chỉ tạm thời làm tiểu nhị, hiện giờ Thung Tử đến, cuối cùng hắn cũng được tự do. Lại nói tiếp, hắn thích chạy tới chạy lui, không thích ở trong cửa hàng bận rộn.

Cố Vân Đông gọi Tô Trường Thuận tới, giới thiệu hắn với Thung Tử.

"Sau này các ngươi chính là tiểu nhị trong cửa hàng này, hãy làm quen một chút, sau này hãy ở chung thật tốt, trợ giúp lẫn nhau.”

Tô Trường Thuận thành thật, nhưng vẫn rất hưng phấn gật đầu.

Năng lực thích ứng của Thung Tử khá mạnh mẽ, tốt xấu gì cũng là người từng làm chưởng quầy, trong nháy mắt đã cùng Tô Trường Thuận tán gẫu.

Cố Vân Đông lập tức phát lì xì đầu năm, lại nói chuyện với Trịnh Cương về việc làm ăn của cửa hàng, sau đó một đám người lại đi cửa hàng thuốc của Thiệu Thanh Viễn.

Khương Bảo vốn đã quen biết Hùng đại phu, A Trư trong cửa hàng hắn cũng quen thuộc, hơn nữa hắn thông minh, rất nhanh đã dung nhập vào cửa hàng thuốc.

Về phần một số việc của tiệm thuốc, Cố Vân Đông sẽ không hỏi Hùng đại phu, dù sao hắn chỉ một lòng một dạ nghiên cứu y thuật.

Nhưng có A Trư ở đây, cũng đủ để cô biết tình huống cửa hàng.

Cuối cùng, Cố Vân Đông mới đưa Hà Diệp và Lan Hoa Nhi đi Tân Minh Các.

Tân Minh Các có Khâu ma ma ở đây, một thời gian không gặp, quả nhiên đã cải thiện rất lớn.

Cố Vân Đông đến, cả đám nhao nhao dừng động tác trong tay, cung kính kêu một tiếng: "Cô chủ Cố."

Vị Cố chủ nhân này một chút cũng không dễ chọc, hành động lần trước của cô ở trong cửa hàng, đến bây giờ các nàng vẫn còn có ấn tượng sâu sắc.

Cho dù là xử lý vụ cãi nhau, hay tặng món quà nhỏ cho mỗi khách hàng, cho đến nay vẫn làm cho mọi người thích thú.

Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng có khách đến hỏi, những bức tranh kia còn nữa không, các nàng có thể trực tiếp bỏ tiền mua.

Nghe nói bởi vì phu quân huynh đệ trong nhà những phu nhân tiểu thư này đều muốn, đáng tiếc, bức tranh kia các nàng đều không có.

Cố Vân Đông đưa Lan Hoa Nhi đến trước mặt Khâu ma ma, nói: "Khâu ma ma, không phải ngươi nói Tân Minh Các này còn thiếu người sao? Đây là Lan Hoa Nhi, cùng thôn với ta, người cũng thông minh, tình tình cũng tốt, ở Tân Minh Các này hỗ trợ, không thành vấn đề chứ?"

Lan Hoa Nhi vội vàng cười, ngoan ngoãn khéo léo gọi một tiếng: "Chào Khâu ma ma."

Khâu ma ma hơi gật đầu, đánh giá Lan Hoa Nhi, khá hài lòng.

Bà cũng rất chờ mong người mà Cố Vân Đông tìm, ít nhất so với người mà Đái phu nhân và Nhiếp Song tìm còn tốt hơn.

Tiểu nhị mà hai người các nàng mang đến, đều là hạ nhân trong phủ, đã ký văn tự bán đứt.

Quả thật, tiểu nhị trung thành như vậy, sẽ không tùy ý bị người khác mua chuộc.

Nhưng có lẽ đã quen với việc cúi đầu, các nàng gặp khách nhân sẽ bất giác hạ thấp tư thái, Khâu ma ma điều chỉnh hồi lâu mới sửa lại được tật xấu này.

Ngược lại là Tô Tình, khi đối mặt với khách nhân mặc dù cũng hơi khom người, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, đối mặt với khách nhân cũng dám ngẩng đầu, tự nhiên hào phóng, nói năng trôi chảy.

Quan trọng hơn, người cũng thông minh.

Khâu ma ma chỉ cần nói thêm một chút, nàng rất nhanh đã có thể hiểu được thông suốt, là người khiến Khâu ma ma hài lòng nhất.

Hiện giờ Cố Vân Đông lại đưa tới Lan Hoa Nhi, nhìn bộ dạng sáng sủa của cô nương này, ánh mắt trong suốt lộ ra sự trung thành, Khâu ma ma hài lòng năm phần.

"Được rồi, để người ở lại đi. Nhưng ta cũng phải nói trước, nếu nửa tháng sau còn không thể làm cho ta hài lòng, ta cũng sẽ trả lại người."

“Đây là chuyện đương nhiên, đã nói Tân Minh Các này hiện giờ là do ma ma quản lý."

Cố Vân Đông gọi Tô Tinh tới, nói với Lan Hoa Nhi: "Đây là Tô Tinh, vị Tô Trường Thuận lúc nãy gặp là ca ca của nàng ấy. Đã làm ở Tân Minh Các này thời gian rất dài, nếu ngươi có cái gì không hiểu, chỉ cần hỏi nàng. Lúc này khách ít, để Tô Tinh dẫn ngươi đi dạo trong cửa hàng trước."

“Dạ." Lan Hoa Nhi có chút kích động.

Vừa rồi khi nàng vào cửa, đã cảm thấy cửa hàng này vô cùng đặc biệt, trong lòng tràn ngập tò mò và kích động.

Cố Vân Đông để hai người tự mình đi, Hà Diệp cũng đi theo.

Lúc này cô mới cùng Khâu ma ma nói chuyện về tình huống của Tân Minh Các.

Khâu ma ma ngược lại rất vui vẻ: "Tốt lắm, phủ thành chúng ta chỉ có một quán trà sữa, rất được hoan nghênh. Nếu không phải hôm nay thời tiết lạnh, làm cho người ta lười biếng không muốn ra ngoài, chỉ sợ cho dù lúc này là buổi sáng, cũng đã quá tải."

"Kha biểu cô đâu?”

Bình Luận (0)
Comment