Chương 504: Trở Về Để Thành Thân Với Muội
“Sao huynh lại trở về vào lúc này?”
Trên mặt Cố Vân Đông không giấu được niềm vui sướng, cô vọt tới trước mặt hắn, rồi lại vội vàng dừng bước chân lại, bảo trì khoảng cách một mét.
Đáng tiếc bây giờ đang ở bên ngoài, nếu không cô nhất định sẽ chạy đến ôm hắn.
Dáng vẻ Thiệu Thanh Viễn phong trần mệt mỏi, đầu tóc rối bù, quần áo cũng hơi nhăn, trên mặt lộ ra tia mệt mỏi, nhưng khi hắn nhìn Cố Vân Đông gương mặt lại cực kỳ dịu dàng, hắn hơi cúi đầu nói: “Quay về thành thân với muội.”
Nói xong, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn đám người Cố Đại Giang đang từ phía sau đi tới nói: “Cửa sau ở bên này, xe ngựa đang chờ ở phía sau, đi về trước rồi nói.”
“Được.”
Tuy Cố Đại Giang cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện, liền vội vàng cùng mọi người đi ra cửa sau.
Tiết Vinh đã dắt xe ngựa đứng chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn có xe ngựa nhà Tân Văn Tranh. A Miêu cũng trở về với Thiệu Thanh Viễn.
Mấy người nhanh chóng lên xe, lúc Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông, còn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô một chút.
Bàn tay hắn vừa to vừa ấm, có lẽ do lúc cưới ngựa nắm lấy dây cương nên lòng bàn tay hắn có mấy vết hằn.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, vội vàng lên xe ngựa.
Tâm trạng Cố Đại Giang hôm nay rất tốt, nên ông nhìn Thiệu Thanh Viễn cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, nhịn không được hỏi: “Ngươi quay về lúc nào?”
Thiệu Thanh Viễn nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nhìn thấy ánh mắt thèm thuồm của Cố Vân Thư, lập tức ôm lấy thằng nhóc, cho ngồi trước ngực mình.
Hắn vừa giữ chặt dây cương vừa trả lời: “Lúc nãy mới vào thành, trên đường đi nghe thấy rất nhiều người nói hôm nay yết bảng kỳ thi huyện. Ta nhớ Cố thúc năm nay sẽ tham gia kỳ thi huyện, các ngươi nhất định sẽ đến đây xem bảng, nên đi thẳng đến đây tìm mọi người.”
Lúc hắn đến thì tình cờ nhìn thấy bọn họ đi vào tửu lâu, đồng thời cũng thấy cảnh tượng các sĩ tử khác tìm về phía tửu lâu bên này. Biết chắc không có cách nào ra bằng cửa trước nữa, hằn tìm Tiết Vinh, để hắn đánh xe ngựa tới cửa sau.
Cố Đại Giang gật đầu, không tồi, suy nghĩ rất chu đáo.
“Lần này đi kinh thành, có thuận lợi không?”
Thiệu Thanh Viễn đáp: “Mọi chuyện đều suôn sẻ.” Hắn ngừng một chút rồi nói thêm: “Chúc mừng Cố thúc đứng đầu kỳ thi huyện.”
Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên. Nhưng ông là trưởng bối, cần phải ổn trọng, không thể để tên tiêu tử thối này nhìn ra ông đang vui được, cho nên ông ‘ ừ ’ một tiếng, rồi buông rèm xuống.
Thiệu Thanh Viễn: “……” Có phải hắn chúc sai rồi không?
Vẫn là Cố Vân Thư ở trước mặt hắn che miệng cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Cha đệ đang ngượng.”
Thiệu Thanh Viễn không thể tưởng tượng được dáng vẻ thẹn thùng của nhạc phụ tương lai.
Một đám người rất nhanh đã đến học đường của Tần Văn Tranh. Thật ra Tần Văn Tranh muốn tâm sự với Thiệu Thanh Viễn, dù sao hắn đến kinh thành, cũng coi như là do một tay mình thúc đẩy.
Mặc dù vẫn thường xuyên có tin tức về phương pháp ghép mủ bệnh đầu bò từ kinh thành truyền tới, nhưng vẫn không thể nào bằng tự mình hỏi chuyện rõ ràng trước mặt.
Nhưng nhìn dáng vẻ chỉ muốn nhanh nhanh quay về nói chuyện với nương tử tương lại của Thiệu Thanh Viễn, khóe miệng Tần Văn Tranh khẽ giật giật, cuối cùng đành gạt bỏ ý nghĩ này, hẹn hắn ngày khác.
Cố gia và đám người Tần Văn Tranh Dịch Tuấn Khôn mỗi người một ngả, một lần nữa đi về thôn Vĩnh Phúc.
Lúc này trước cửa thôn Vĩnh Phúc có rất nhiều người vây quanh.
Ngay cả trưởng thôn Trần Lương cũng ở đây, nhìn thấy xe ngựa đang tiến lại gần, ông vội vàng bước về phía trước.
“Cố lão đệ, ngươi đã trở lại rồi, bảng danh sách đã được dán lên rồi đúng không? Thế nào rồi?”
Có không ít người trong thôn đến đây xem, trong ánh mắt toát lên sự ngóng trông.
Đương nhiên cũng có những ánh mắt hả hê khó hiểu khi người khác gặp họa. Cố gia có tiền có cửa hàng, cuộc sống của bọn họ quá tốt khiến người khác không ghen tị không được. Nếu Cố Đại Giang còn khảo trúng tú tài làm quan, vậy không phải Cố gia sẽ lên trời à?
Toàn bộ thôn Vĩnh Phúc sẽ không thể nào chạm tới nhà họ Cố?
Nghe nói, lần này lều khảo thí của Cố Đại Giang ở gần nhà xí, nếu như vậy, có thể thi đậu mới lạ.
Bợi vậy khi có người hỏi về khảo thí, lập tức có người ra vẻ tốt bụng nhưng thực chất lại đang đâm dao găm mở miệng nói: “Đại Giang, bất luận có khảo trúng hay không cũng sao, năm nay thi không đậu thì còn năm sau. Ta nghe nói có người bảy tám chục tuổi vẫn kiên trì, người ngàn vạn lần đừng từ bỏ. Ngươi vẫn còn trẻ, các con cũng hiếu thuận, ngoảng đầu lại còn có thể cùng Vân Thư tiến vào trường thi, không chừng lại là một câu chuyện khiến mọi người ca tụng.”
Hơn phân nửa người ở đây vẫn chưa nghe ra ý hắn, có một vài người còn phụ họa gật đầu: “Đúng đúng.”
Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại.
Thiệu Thanh Viễn còn nhìn thẳng về phía người nọ, ánh mắt sắc bén như sói.
Người nọ chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ, bắt gặp ánh mắt sắc bén kia, nháy mắt gương mặt hắn trở nên cứng đờ, há miệng thở dốc, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sao lại có cảm giác sói con còn hung ác hơn cả trước kia?”
Cố Đại Giang bước xuống khỏi xe ngựa, nghe mọi người mồm năm miệng mười hỏi chuyện, ông nhất thời cũng không biết trả lời mọi người như thế nào.
Sau đó tiểu cô nương Vân Khả, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Cha ta là người đứng đầu huyện án.”
Đứng đầu kỳ thi huyện?
Trần Lương đứng ở phía trước kinh ngạc, vừa rồi ông không nghe nhầm chứ? Vân Khả mới nói gì đó?
Nhưng cũng có người không hiểu rõ đứng đầu huyện án là gì, lập tức nhíu mày nói: “Cái gì mà đầu huyện án? Không khảo trúng đúng không?”
Trần Lương đột nhiên quay đầu, kêu lên một tiếng, dùng sức vỗ đùi nói: “Cái gì mà không đậu? Đầu huyện án chính là người đứng đầu kỳ thi huyện, đứng đầu huyện chúng ta. Cố lão đệ, ngươi, ngươi, ngươi làm tốt lắm.”
“Cái gì? Người đứng đầu?? Thật hay giả thế?”
“Đại Giang, ngươi cũng quá lợi hại rồi.”
“Đây là chuyện mừng nha. Ai chà, vậy không phải là đã trực tiếp trở thành tú tài sao?”
“Thôn chúng ta lại có người đứng đầu kỳ thi huyện, một đại nhân vật.”
“Cố huynh đệ, ngươi phải đãi tiệc mời khách đó, mọi người cùng nhau tưng bừng náo nhiệt đúng không?”
Cố Đại Giang há miệng thở dốc, chỉ mới qua kỳ thi huyện mà thôi, không cần phải như vậy chứ……
Cố Vân Đông cũng hiểu hiện tại không nên quá phách lối, lập tức mở miệng nói: “Trước mắt chuyện mời khách không vội, chờ cha ta thành tú tài rồi, đương nhiên sẽ phải ăn mứng. Cha ta tháng tư còn phải tham gia thi phủ, thật sự không có thời gian, nay mai còn phải lập tức đi phủ thành.”
Trần Lương vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, thi phủ quan trọng, thi phủ quan trọng, hiện tại không thể gây ảnh hưởng đến việc đọc sách.”
Sau đó phất tay với các thôn dân: “Được rồi được rồi, đừng đứng ở đây nữa, quay về làm việc của mình đi.”
Các thôn dân vẫn còn muốn nói gì đó, đây chính là người đứng đầu kỳ thi huyện, nắm tay hưởng chút không khí vui mừng cũng tốt.
Nhưng Trần Lương không cho phép, nên mọi người chỉ có thể tiếc nuối lui lại nhường đường cho Cố gia.
A Miêu xuống ngựa, dẫm lên nền đất bằng phẳng rắn chắc dưới chân, hắn không nhịn được dậm dậm chân, nhỏ giọng nói với Thiệu Thanh Viễn: “Công tử, đây là con đường mà cô nương sửa, đi lại cũng thật thoải mái.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu trên mặt cũng lộ vẻ tự hào.
Người Cố gia thật vất vả mới về được đến nhà, Cố Đại Giang thở dài một hơi.
Tuy rằng Cố gia không định mời khách, nhưng nhà mình vẫn phải ăn mừng một phen.