Chương 505: Hắn Đã Làm Gì?
Hôm nay không chỉ Cố Đại Giang giành được vị trí đầu bảng, mà Thiệu Thanh Viễn cũng đã trở lại.
Đây là song hỷ lâm môn, cô nhất định phải tự mình xuống bếp.
Bởi vậy ngay khi về đến nhà, Cố Vân Đông liền xoa tay lao vào phòng bếp.
Thiệu Thanh Viễn cũng muốn đi theo, nhưng Cố Đại Giang lôi kéo hắn nói chuyện, hỏi rất nhiều chuyện sau khi hắn đến kinh thành.
Sau khi hàn huyên được một lúc, Thiệu Thanh Viễn mới tìm cách thoát thân đi về phía phòng bếp.
Cố Đại Phượng cũng ở bên trong, bà rất có hảo cảm với tiểu bối Thiệu Thanh Viễn này. Bà nhìn ra, tên tiểu tử Thiệu Thanh Viễn này vừa tinh mắt lại vừa có năng lực, đặc biệt là một lòng một dạ với Vân Đông nhà bà. Người nhà hắn cũng không có ai quá khó chơi, Vân Đông gả cho hắn, tương đương với Cố gia có nhiều thêm một người, người con rể như vậy, quả thực rất hiếm có.
Cho nên lúc bà nhìn thấy hắn bước vào bếp, biết hắn và Vân Đông xa cách lâu như vậy chắc chắn hai người có rất nhiều chuyện muốn nói, bà liền cười tủm tỉm lập tức kêu những người khác trong phòng bếp cùng nhau đi ra ngoài.
Thậm chí còn tinh ý đóng cửa lại cho bọn họ
Người vừa đi, Thiệu Thanh Viễn lập tức bước đến, từ phía sau kéo cô vào trong lồng ngực.
Cố Vân Đông đang nhào bột, trên tay còn dính đầy bột mì, không thể chạm vào hắn, chỉ có thể hơi hơi quay đầu lại, ngước đôi mắt tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
“Gầy đi rồi, có phải huynh không nghe lời muội, không ăn cơm tử tế đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn đối diện với đôi mắt trong vắt như nước của cô, cả người hắn cứ như bị hút vào đôi mắt ấy, hắn khàn khàn giọng nói: “Có, chỉ là đồ ăn ở kinh thành không ngon.”
Đồ ăn ở kinh thành mà lại không dễ ăn? Lời này của hắn nói ai mà tin được chứ?
“Ta muốn cơm chiên trứng muội làm.” Hắn lại nói thêm một câu.
Cố Vân Đông nao nao, nhớ đến lần đầu bọn họ gặp mặt, cô nấu một đĩa cơm chiên trứng, bộ dạng hắn ăn vô cùng thỏa mãn.
Không ngờ bây giờ hắn vẫn còn nhớ.
“Lát nữa muội sẽ làm cho huynh.”
Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, liếc nhìn cửa phòng bếp, cúi đầu hôn cô một cái.
Cố Vân Đông mím môi, nắm lấy áo hắn bằng đôi tay dính đầy bột mì của mình.
Thiệu Thanh Viễn không đành lòng buông cô ra, khát vọng trong lòng càng thêm rõ ràng.
Hắn cúi đầu nhìn cô: “Lần trước muội nói, chờ ta trở lại, sẽ thành thân với ta.”
“…… Được, chờ cha muội thi xong kỳ thi phủ xong đã.”
“Được.” Thiệu Thanh Viễn không hỏi thêm nữa, rũ mắt nhìn cái chậu trước mặt cô: “Ta tới giúp muội.”
Hắn nói xong liền đi rửa sạch tay, rồi quay lại giúp cô nhào bột.
Cố Vân Đông dứt khoát đi làm cái khác, trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, cô đoán Cố đại cô phải một lúc nữa mới tiến vào.
Cố Vân Đông hỏi hắn về mấy chuyện ở kinh thành: “Việc ở kinh thành đã giải quyết xong chưa? Có gặp khó khăn gì không?”
Thiệu Thanh Viễn hơi híp mắt lại, ngữ khí bình thản đáp: “Không có, ta chỉ đưa ra kiến nghĩ, vẫn phải dựa vào thái y của Thái Y Viện tới giúp thực hiện. Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, cho nên ta mới có thể trở về vào lúc này.”
“Biện phái ghép mủ đậu bò đã được thông qua rồi à?”
“Đúng vậy đã thông qua, ta còn được gặp đương kim hoàng thượng.”
Cố Vân Đông ngẩn ra, nháy mắt trở nên hứng thú: “Huynh đã gặp Hoàng Thượng? Hắn trông như thế nào? Tính tình ra sao vậy?”
Ôi chao là hoàng đế, người lãnh đạo tối cao của quốc gia đó. Ngẫm lại cô vẫn còn chút kích động không giải thích nổi.
Thiệu Thanh Viễn bật cười, hắn nghĩ một chút rồi lại nói: “Thực ra hoàng thượng là người cực kỳ quyết đoán.”
Quyết đoán? Điểm này Cố Vân Đông đã nhận ra từ sớm rồi.
Nhưng mà, hắn đã làm cái gì mà khiến Thiệu Thanh Viễn có ấn tượng trực quan như vậy?
“Hắn đã làm gì??”
Hắn đã làm gì?
Bây giờ nhớ lại Thiệu Thanh Viễn vẫn còn cảm thấy có chút khó tin.
Hắn hơi đè thấp giọng nói: “Biện pháp ghép mủ đậu bò quả thật có thể ngăn ngừa bệnh đậu mùa, hoàng Thượng liền hạ lệnh phổ biến phương pháp này, nhưng tiếc là…… Không ai dám thử cả.”
Cho dù thái y nói không sao cả, đảm bảo biện pháp này tuyệt đối không có sai ót, đã thử nghiệm trên người tử tù thêm cả thánh chỉ của hoàng thượng cũng không có ai nguyện ý thử một lần, dù sao việc này cũng liên quan đến mạng người.
Chẳng may? Chẳng may thất bại, mạng bọn họ cũng không còn.
Hơn nữa, biện pháp này còn được một tên tiểu tử từ nông thôn đề xuất.
Nghe nói người này còn chẳng phải đại phu, hắn nói phương pháp đó không chính thống, như thế có thể sử dụng được không? Có ai dám dùng không?
Chưa nói đến những quan to hiển quý, ngay cả những bá tánh bình thường cũng không sẵn lòng thử.
Thiệu Thanh Viễn khịt mũi coi thường, không thích thử thì thôi, hắn không đề xuất phương pháp ngăn ngừa này vì lợi ích của thiên hạ. Nếu không phải Vân Đông muốn hắn lập công, khẩn trương nói biện pháp này cho Tần Văn Tranh, thì Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng muốn nhắc đến.
Hắn sẽ chỉ âm thầm tự mình xác nhận, để những người thân cận bên mình phòng ngừa, những người khác đâu có quan hệ gì với hắn?
Những người này mà chết vì bệnh đậu mùa, hắn cũng chẳng quan tâm.
Lúc Thiệu Thanh Viễn không kiên nhẫn nữa, định cáo từ Tống Đức Giang để trở về, thì vị Hoàng thượng trong cung kia, lại đột nhiên đưa ra quyết định vô cùng táo bạo khiên hắn chấn động.
Hoàng đế, đã để đứa con trai mười một tuổi của mình thử ghép mủ phòng bệnh đậu mùa.
Cố Vân Đông nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Để hoàng tử của mình ra trận?”
“Đúng vậy.”
Việc này truyền ra ngoài đã làm kinh thành náo động một trận.
Vị hoàng tử này là do hoàng hậu sinh ra, trung cung con vợ cả, thân phận vô cùng tôn quý. Huống chi đương kim Thánh Thượng, cho đến bây giờ dưới gối chỉ có ba hoàng tử, và một công chúa.
Hoàng Thượng bị điên rồi sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy hành động này của Hoàng Thượng đang thể hiện sự bất mãn với trung cung và vị hoàng tử kia.
Sau này Thiệu Thanh Viễn mới biết được, chuyện này là do hoàng tử tự mình yêu cầu.
Hắn không rõ những âm mưu quỷ kế quanh co trong cung, nhưng ở một mức độ nào đó hắn vẫn có thể đoán được. Hành động này của hoàng tử không đơn giản chỉ là muốn để người trong thiên hạ thấy được biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa thực sự có hiệu quả, mà còn có mục đích khác.
Cố Vân Đông nghe vậy, cũng lâm vào trầm tư.
Hoàng Thượng đồng ý, có lẽ cũng bởi vì muốn cho người trong thiên hạ thấy rằng vị hoàng tử này đã dũng cảm dâng hiến thân mình vì tính mạng của con dân trăm họ.
Có khả năng là Hoàng Thượng lót đường, tạo thanh danh cho hắn.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Cố Vân Đông cũng không thể không bội phục dũng khí của hai phụ tử này.
Nhưng sau đó trong lòng lại nảy lên một tia tức giận, nhỡ biện pháp này không thành công thì sao? Người đầu tiên bị đẩy ra định tội chính là Thiệu Thanh Viễn nhà cô. Chẳng may có người muốn hại vị hoàng tử kia, mượn biện pháp phòng ngừa đậu mùa? Còn không phải muốn để Thiệu Thanh Viễn gánh tội à?
Quả nhiên, chính trị quá dơ bẩn.
Không cẩn thận một cái là sẽ trở thành bia đỡ đạn ngay.
“Kế tiếp như thế nào”
Thiệu Thanh Viễn nhận ra hình như có một tia bất mãn trong giọng nói của cô, xoay đầu nhìn cô, cười nói: “Đương nhiên là sau này thành công, Hoàng Thượng ban thưởng cho ta, ta lập tức quay trở về.”
Cố Vân Đông gật gật đầu: “Trở về rồi thì tốt, về sau chúng ta tránh xa mấy việc này một chút. Lần sau để Tần Văn Tranh đi một mình, cùng lắm thì huynh viết mấy phương pháp này ra, để hắn tự mình cân nhắc.”
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn trầm mặc, nhưng vẫn nói: “Thật ra lần này trở về, ta cũng là tuân theo ý chỉ của hoàng thượng, có việc phải làm.”
Cố Vân Đông dừng tay lại, cái quỷ gì đây, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc sao?