Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 506 - Chương 506. Hắn Thật Biết Tận Dụng Triệt Để Mọi Người

Chương 506. Hắn Thật Biết Tận Dụng Triệt Để Mọi Người Chương 506. Hắn Thật Biết Tận Dụng Triệt Để Mọi Người

Chương 506: Hắn Thật Biết Tận Dụng Triệt Để Mọi Người

Cố Vân Đông hơi hơi nhăn mày: “Ý chỉ gì thế?”

“Biện pháp phòng ngừa này đã được chứng thực, xác thật có thể ngăn ngừa bệnh đậu mùa, đương nhiên phải dốc sức tuyên truyền.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Không chỉ dừng lại ở kinh thành, mà những nơi khác cũng vậy, phủ Tuyên Hòa chúng ta cũng không ngoại lệ.”

Kinh thành có hoàng đế và thái y, lại có thêm hoàng tử tự mình thử nghiệm, cho nên không có vấn đề gì lớn.

Nhưng mà bên phủ Tuyên Hòa, hoàng đế lại trực tiếp giao cho Thiệu Thanh Viễn.

Nhắc tới biện pháp phòng ngừa đậu mùa, hắn là người quen thuộc nhất.

Bởi vậy Hoàng Đế hạ thánh chỉ, để Đái tri phủ phủ Tuyên Hòa phối hợp với Thiệu Thanh Viễn, làm biện pháp phòng ngừa hết cho bá tánh ở phủ Tuyên Hòa, huyện thành và các thôn trấn trực thuộc.

Không chỉ có như thế, hoàng đế vì để truyền bá phương pháp ngăn ngừa đậu mùa ra toàn quốc, mà đã tạo áp lực cho các phủ thành, đồng thời yêu cầu phủ nha tiến hành đăng ký thống kê những người đã được phòng ngừa.

Nửa năm sau, nếu phủ thành nào nhân số đăng ký ít nhất, phải báo cáo lên trên để lại hồ sơ, đến lúc đó phủ nha địa phương bị đánh giá không tốt rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc lên chức sau này.

Đương nhiên, nếu nhân số đăng ký nhiều nhất, vượt qua một phần ba, nhất định sẽ được ghi công, đến lúc đó triều đình cũng sẽ có phong thưởng.

Cố Vân Đông nghe xong thiếu chút nữa đã ngã ngửa, hoàng đế đúng thật biết tìm việc cho bọn họ nhỉ.

“Quyết định này của hắn…… Chẳng lẽ sẽ không lo lắng sẽ có tri phủ đại nhân địa phương cực đoan nào đó, vì đạt được công trạng mà ép buộc những người dân không muốn phải đi làm biện pháp phòng ngừa đó sao, thậm chí còn một lòng một dạ dốc sức vào việc này, bỏ bê những chuyện khác hay sao?”

Thiệu Thanh Viễn đã nhào bột xong, đậy một miếng vải lên trên chậu: “Cho nên Hoàng Thượng sẽ phái một đội cấm vệ quân đến từng phủ nha một hỗ trợ.” Nói là hiệp trợ, nhưng thực ra chính là giám sát.

“Không chỉ là cấm vệ quân, mà còn có cả một ngự y quen thuộc với biện pháp phòng ngừa đậu mùa đến các phủ thành.”

Khóe miệng Cố Vân Đông run rẩy một chút, ngay sau đó dường như lại nghĩ đến gì đó, vội vàng hỏi: “Vị thái y nào đến phủ Tuyên Hòa vậy? Tống Đức Giang đến sao?”

“Ta.”

Cố Vân Đông: “……”

Có ý gì đây? Huynh thành thái y từ khi nào vậy?

Thiệu Thanh Viễn giải thích: “Ta không phải thái y, nhưng ta còn quen thuộc với biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa này hơn cả thái y. Hoàng Thượng nói thái y ở Thái Y Viện không nhiều lắm, hoàng cung cần mà trong kinh thành cũng cần. Cho nên bên phủ Tuyên Hòa sẽ không có thái y khác tới đây, nên ta tới phối hợp Đái tri phủ hành sự. Hơn nữa cũng sẽ không tới cùng cấm vệ quân, bởi vì đã có Tần Văn Tranh ở chỗ này.”

Trong lòng Cố Vân Đông muốn chửi một câu, đương kim hoàng đế thật đúng là biết tận dụng triệt để mọi người mà.

Dùng xong Tần Văn Tranh, bây giờ lại bắt đầu đánh chủ ý lên Thiệu Thanh Viễn.

Đây không phải là chuyện tốt.

Thiệu Thanh Viễn thấy cô đùng đùng nổi giận, cuối cùng cũng không dám nói câu cuối cùng kia ra.

Kỳ thật lúc Hoàng Thượng hạ quyết định còn nói thêm một câu…nghe nói vị hôn thê kia của ngươi cũng là một cô nương vô cùng thông minh, ngay cả Tần ái khanh cũng hết lời khen ngợi nàng, còn bị nàng tính kế hai lần. Ngươi cũng là nhân tài hiếm có, trẫm tin tưởng, giao chuyện này cho các ngươi, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.

Lúc ấy Thiệu Thanh Viễn xúc động muốn đánh Tần Văn Tranh một trận, nhất dịnh là hắn ở trước mặt hoàng thượng ‘ buông lời gièm pha ’, nếu không hoàng đế trăm công ngàn việc, làm sao lại nhớ tới Vân Đông nhà bọn họ?

Nhưng Vân Đông bận rộn, Thiệu Thanh Viễn không muôn làm cô nhọc lòng, cho nên việc này, hắn sẽ tự mình bàn bạc với Tần Văn Tranh, thực hiện ý chỉ của hoàng đế.

“Việc này có hơi gấp, mai mốt, ta phải đi phủ thành rồi, khi nào muội đi?”

“Ngày mai ta dọn dẹp một chút, ngày mốt sẽ đi phủ thành.”

“Được, vậy chúng ta đi cùng nhau.”

Hai người thương lượng xong xuôi, bên ngoài phòng bếp cũng vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó, Cố Đại Phượng liền đẩy cửa ra, bà bươc vào thấy hai người họ đang làm việc, tức khắc nở nụ cười.

“Thanh Viễn à, cha Vân Đông đang gọi ngươi đó, mau đi thôi, bên này có chúng ta rồi.”

Thiệu Thanh Viễn rửa tay: “Được, vất vả cho đại cô rồi, cháu đi trò chuyện với Cố thúc trước.”

“Đi thôi đi thôi.” Cố Đại Phượng xua xua tay, người đi rồi, bà mới nhìn Cố Vân Đông đầy ẩn ý.

Cô lẳng lặng quay lưng về phía bà ấy.

“Thẹn thùng cái gì?” Cố Đại Phượng tiến đến sau lưng cô, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp nhau, trò chuyện cũng không sao. Đại cô là người từng trải, hai người các ngươi lại là vị hôn phu hôn thê, ở nhà mình không ai dám nói xấu gì các ngươi, không sao cả.”

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, đại cô người rụt rè một chút.

Động tác trên tay cô nhanh hơn, đi lấy trứng gà trong chạn thức ăn, thuận tiện tránh ánh mắt và nụ cười ẩn ý của Cố đại cô.

Đêm nay người nhà Cố gia cực kỳ phấn, Cố Đại Giang thi được đầu bảng kỳ thi huyện, đây là điều mà trước đây ông chưa từng nghĩ tới.

Với ông mà nói, đây giống như một giấc mơ tốt đẹp. Nhiều năm trước, trước khi ông tham gia kỳ thi huyện, đã bị cha mẹ và tộc trưởng cấm cửa, khiến mọi nỗ lực của ông đều trở thành công dã tràng.

Không ai biết, việc tham gia khảo thí khoa cử, đã trở thành chấp niệm chôn chặt trong lòng ông.

Hiện giờ, được như ý nguyện, thành tích còn khả quan như thế, ông rất vui, thật sự, rất rất vui mừng.

Hơn nữa cuộc sống của gia đình ông càng ngày càng tốt, người nhà đều ở bên cạnh, tâm trạng ông hết sức phức tạp, không khỏi uống thêm vài chén rượu, cuối cùng, lại ngà ngà say.

Lúc Cố Vân Đông dìu ông về phòng có chút không yên tâm, giơ một bàn tay hỏi ông: “Cha, đây là mấy?”

“Con thật sự nghĩ là cha say rồi à, mới chỉ uống vài chén rượu mà thôi, không cần lo lắng.”

“Đây là mấy?” Cố Vân Đông kiên trì.

Cố Đại Giang thở dài một hơi: “Ba, ta có thể thấy rất rõ, không hoa mắt. Được rồi, con cũng bận bịu cả ngày rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, bên này có mẹ con chăm sóc ta rồi.”

Cố Vân Đông lúc này mới hơi hơi yên tâm: “Mẹ, nếu cha không thoải mái, mẹ nhất định phải ra ngoài gọi bọn con, biết không?”

“Được, biết rồi.” Dương thị ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Vân Đông lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, Cố Đại Giang lập tức nằm lăn trên giường. Dương thị giúp ông cởi áo ngoài, ai ngờ vừa mới duỗi tay, đã bị ông ôm lấy eo đè xuống dưới thân.

“Nương tử, hôm nay ta rất vui. Phu tử và lão tộc trưởng cuối cùng cũng có thể an tâm, ta đã không phụ sự bồi dưỡng và kỳ vọng của bọn họ, tương lai, ta cũng có mặt mũi để đi gặp bọn họ rồi, thật tốt, thật tốt.”

Dương thị chớp chớp mắt, vươn tay chậm rãi lau nước mắt vương trên khóe mắt ông, ngay sau đó hôn một cái lên mắt ông: “Đại Giang là người tốt nhất trên đời này.”

Cố Đại Giang càng cười vui vẻ hơn, ôm lấy khuộn mặt bà, giọng nói nhẹ nhàng: “Nương tử cũng vậy.”

Ngày hôm sau, không có gì bất ngờ Cố Đại Giang dậy muộn, lúc ra cửa đầu có chút đau âm ỉ.

Nhà bếp bưng tới canh giải rượu cho ông, sau khi uống xong ông mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Đúng lúc này Đổng Tú Lan tới cửa, chỉ là, nhìn qua sắc mặt của bà có gì đó không thích hơp.

Bình Luận (0)
Comment