Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507. Ngươi Yên Tâm Ta Không Đồng Ý.

Chương 507. Ngươi Yên Tâm Ta Không Đồng Ý. Chương 507. Ngươi Yên Tâm Ta Không Đồng Ý.

Chương 507: Ngươi Yên Tâm Ta Không Đồng Ý.

Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái, vừa định hỏi.

Nhưng Đổng Tú Lan lại rất nhanh đã đổi lại khuôn mặt tươi cười, đưa giỏ vào trong tay cô.

"Cha ngươi đã thi đỗ kỳ thi huyện, ngày hôm qua nhà các ngươi có chút bận rộn, ta cũng không nên đến đây quấy rầy, chúc mừng mọi người."

Không chỉ giỏ rau mà bên trong còn có cả dưa leo và trứng gà, còn có một hồng bao.

"Tuy không nhiều lắm, nhưng đây là một chút tâm ý của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy."

300 văn, đối với Cố Vân Đông bây giờ thì thật sự không lớn.

Nhưng đối với Đổng Tú Lan mà nói thì đây là một hồng bao rất dày rồi.

Cố Vân Đông nhận lấy rồi nói bà đi vào ngồi.

Đổng Tú Lan đúng lúc cũng có chuyện muốn nói với Cố Đại Giang nên đã theo cô đi vào trong.

"Cố lão ca, lúc huynh đi thi huyện, có khó không?"

Cố Vân Đông rót cho bà một chén trà, lập tức ngồi xuống đối diện bà, nghe thấy vậy rất kinh ngạc, liếc nhìn bà: "Thím tại sao lại hỏi chuyện này?"

"Là thế này, ta đang nghĩ có nên để lão đại nhà ta cũng đi thi một chuyến không. Tuy bọn ta không có ý định thi tú tài cái gì đó, nhưng được làm một cử nhân cũng tốt. Thi đỗ làm một cử nhân, như vậy hắn có thể làm một phu tử ở trường tư thục dạy vỡ lòng, ta đây cũng yên tâm."

Ngay từ đầu Tăng Gia vốn không muốn tham gia mấy phương thức thi cử này, chỉ cảm thấy nếu biết chữ sau này làm việc gì cũng sẽ dễ dàng hơn, không phải mấy tiểu nhị ở trong cửa hàng của Vân Đông đều biết ký sổ hết sao?

Khi thấy Cố Đại Giang thi được đứng đầu kỳ thi huyện, toàn bộ người trong thôn đều thảo luận sôi nổi, cảm thấy rất kích động và vinh dự.

Đồng Tú Lan cũng không thể không động lòng.

Cố Đại Giang đối với những chuyện tốt này rất ủng hộ: "Nếu Tăng Gia đã có suy nghĩ như vậy thì ta có thể nói với hắn một vài chuyện thi cử. Còn thi được hay không thì phải đợi hắn thi rồi mới biết được, ta chỉ có thể nói là, tham gia thi cử có đến mấy trăm học sinh, cuối cùng chỉ có 50 người được nêu tên trên bảng vàng."

Đổng thị thật sự không biết việc này, nhất thời có chút kinh ngạc, mấy trăm người mà chỉ được chọn 50 người thôi sao?

Chuyện này, nói đến chuyện này, muốn có tên trên bảng vàng nhất định là phải nằm trong danh sách 50 người trong cả huyện sao? Việc này cũng quá khó rồi.

Bà đột nhiên có chút do dự.

Cố Vân Đông nói: "Tăng Gia tuổi còn nhỏ có thể học thêm vài năm nữa, thím không cần phải gấp như vậy."

Đồng Tú Lan gật đầu: "Nói vậy cũng đúng, để ta về hỏi ý kiến của hắn xem sao."

Nói xong bà liền đứng dậy rời đi.

Cố Vân Đông tiễn bà đi ra đến bên ngoài, Đổng Tú Lan nói cô dừng bước rồi tiếp tục đi về phía nhà mình.

Không ngờ bà vừa đi vào nhà, mới đến cửa sân, đột nhiên xuất hiện một người từ bên cạnh, một tay kéo bà ấy tới.

Đồng Tú Lan hoảng hốt hô lên một tiếng: "A …ngươi làm gì vậy?"

Cố Vân Đông đang định quay người đi, sau khi nghe được có tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn qua, nhưng cô chỉ thấy Đổng Tú Lan bị kéo đi, còn về phía người kéo bà ấy là ai thì đúng lúc bị đó chắn mất không thấy rõ.

Cô giật mình vội vàng hét lên: " Ngươi làm gì vậy? Buông bà ấy ra."

Trong lúc nói Cố Vân Đông đã nhanh chóng đi đến Đổng gia.

Chỉ là đến lúc cô đi vào, lại chỉ nhìn thấy một mình Đổng Tú Lan đứng ở đó, người vừa kéo bà ấy đã rời đi.

"Thím không sao chứ?" Cố Vân Đông vội cúi đầu quan sát một hồi.

Đổng Tú Lan vẫy vẫy tay: "Không sao, ta không sao cả, ta vẫn ổn."

Cố Vân Đông nhíu lông mày: "Người vừa rồi là ai vậy? Thím quen biết sao? Là người ở trong thôn của chúng ta hay là bên ngoài đến, nàng ta có làm gì bất lợi với thím không?"

Đổng Tú Lan vội lắc đầu: "Không có, không có, nàng ta chính là người trong thôn chúng ta, tìm ta nhờ giúp đỡ, nhưng ngươi yên tâm ta không đồng ý."

Cố Vân Đông sững sờ, cô từ trước đến nay đều rất nhạy bén, nghe ra được trong lời nói của bà ấy là người này tìm bà ấy để nhờ giúp đỡ, hình như cũng có liên quan đến bản thân cô? Nếu không tại sao lại phải trấn an cô?

Đổng Tú Lan còn chưa biết bản thân đã có sơ hở gì, kéo Cố Vân Đông đi tới.

"Được rồi, không có việc gì thì ngươi quay về đi. Không phải đã nói ngày mai còn phải đi phủ thành sao? Tranh thủ thời gian sắp xếp đồ đi, ta đi xem Thanh Viễn."

"Thiệu đại ca đã đi huyện thành."

Cố Vân Đông lại giữ chặt bà: "Thím, người vừa rồi tìm thím cần giúp đỡ gì vậy? Có liên quan gì đến cháu đúng không? Muốn vào phân xưởng hay muốn làm tiểu nhị ở cửa hàng hoặc là làm ở vườn trái cây."

Đổng Tú Lan sững người, tại sao Vân Đông lại có thể biết rõ người đó tìm bà để nhờ giúp đỡ tạo mối quan hệ?

Bà không muốn trả lời: "Không, không có gì, không liên quan gì đến ngươi."

"Nếu như thím không nói, cháu sẽ coi như là người ở ngoài thôn đến đây với mưu đồ làm loạn, đi tìm thôn trưởng."

Cố Vân Đông nói xong liền muốn rời đi, Đổng Tú Lan vội vàng kéo cô lại.

Thấy cô không di chuyển nữa mới thở dài, có chút bực bội nói: "Chính là người ở trong thôn, người vừa rồi chính là vợ của lão nhị Lý gia."

Lão nhị của Lý gia? Ai vậy?

Đổng Tú Lan thấy cô nhất thời chưa nhớ ra được, lại nhanh chóng nhắc nhở cô: "Chính là gia đình đã nhận nuôi Thanh Viễn, lão nhị của Lý gia."

Cố Vân Đông đối với Lý gia một chút thiện cảm cũng không có, nghe thấy vậy lông mày càng nhíu lại: "Không phải gần đây không gặp nữa sao? Đến tìm thím làm gì?"

"Con trai của lão nhị Lý gia sắp kết hôn, lấy cháu gái của Hà Diệp, Hà Tú. Cũng không biết bọn hắn tính thế nào mà muốn ta đứng ra làm người hoà giải với Thanh Viễn, để hắn đi ăn cưới. Còn nói hai vợ chồng lão đại từng làm những việc khiến cho trời đất cũng không tha, nhưng bọn hắn lại chưa từng hại Thanh Viễn, dù thế nào đi nữa thì Thanh Viễn cũng đã nhiều năm gọi bọn hắn là nhị thúc nhị thẩm, đều là người thân cả, cái gì cần bỏ qua cũng nên bỏ qua."

Cố Vân Đông????

Người thân? Trước kia Thiệu Thanh Viễn từng một thân một mình ở trong căn nhà tranh tại sao lúc đó nhị thúc, nhị thẩm lại không nhận làm người thân?

Hơn nữa lần trước đến nhà lão đại Lý gia làm loạn, hình như đã vạch trần bộ mặt thật của Lý laoc gia tử đúng không?

Tính ra Thiệu Thanh Viễn còn có thù với Lý lão gia tử đấy, thân là con của lão ta, sao lại có mặt mũi mà nhận người thân?

Quả nhiên, mị lực của tiền tài đúng là làm cho con người ta không thể nào kháng cự được.

Nếu như bây giờ Thiệu Thanh Viễn vẫn là tên tiểu tử nghèo không có tiền thì bọn hắn làm sao có thể có suy nghĩ như vậy?

Nhưng như thế vẫn chưa xong…….

Đổng Tú Lan còn nói thêm: "Còn có Hà gia ở bên kia, nghe nói cả nhà Thung Tử đều đã đến phủ thành, nên đã bảo ta tìm đến ngươi, nói là nhờ ngươi truyền lời đến hai vợ chồng Thạch Đại Sơn bảo bọn họ về uống rượu mừng, những gì không vui vẻ lần trước, vừa vặn nhân cơ hội này cho đôi bên có một bậc thang hoà giải."

Lúc trước là không biết cả nhà Thung Tử sẽ đi phủ thành, cứ cho rằng ít nhất hai vợ chồng Thạch Đại Sơn cũng phải ở nhà.

Không nghĩ đến, đến khi bọn họ đến, thì căn nhà đã bị khoá.

Cố Vân Đông đã bó tay, vậy nên việc đoạn tuyệt quan hệ này chỉ là một trò đùa?

Hai nhà này cũng thật biết cách tìm quả hồng mềm mà miết, biết rõ Đổng Tú Lan có quan hệ tốt với bọn cô, tính tình cũng dễ nói chuyện, nên đã tìm bà ấy đến để thuyết phục.

Chẳng trách vừa rồi khi vào cửa sắc mặt bà ấy có chút không được tốt.

"Thím à, thím không cần phải xen vào, dù sao thì ngày mai chúng cháu cũng đã đi phủ thành, bọn hắn cũng không tìm được chúng cháu."

Đổng Tú Lan: "Ta biết rồi, ta cũng không có ý định đồng ý với bọn hắn, chỉ là quá đáng ghét."

Bà sắp đi đến phân xưởng, dù sao thì vợ của lão nhị Lý gia kia cũng không dám tới phân xưởng để tìm bà.

Bình Luận (0)
Comment