Chương 508: Tình Cảnh Xấu Hổ
Cố Vân Đông không quan tâm đến việc hôn nhân của Lý gia và Hà gia, bọn họ đưa ra những yêu cầu càng vô lý cô càng không để ý.
Ngày hôm sau, Cố gia với Thiệu gia đã đi xe ngựa ra khỏi thôn Vĩnh Phúc.
Bọn họ đi rất sớm, trước khi trời sáng đã đi rồi.
Sau khi bọn họ đi chưa được bao lâu, thì hai vợ chồng Lý lão nhị bước từng bước chân chậm chạp đi tới chân núi.
Bọn hắn đứng ở cửa Thiệu gia ngó nghiêng một hồi, cuối cùng vẫn sợ hãi nên không dám đi vào cửa.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại chạy đến cửa Cố gia.
Cổng nhà Cố gia ngược lại đã được mở ra, người gác cổng Đồng lão cha đã ở đó, Lý Đôn Tử đi về phía trước vài bước, Đồng lão cha vừa nhìn qua lại nhanh chóng lui trở về.
Vợ hắn, Đỗ thị vỗ mạnh vào người hắn một cái: "Ông làm gì vậy? Nhanh đi nói chuyện đi."
Đồng lão cha cau mày, ông đương nhiên quen biết hai người này, nhị phòng của Lý gia.
Bọn hắn không phải là có thù oán với Cố gia sao? Lúc này tìm đến sợ là sẽ gây phiền toái?
Đồng lão cha nghĩ vậy liền đi về phía hai người.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Hai người hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Đồng lão cha: "..." Quả nhiên là muốn gây sự hoặc là có ý đồ xấu gì đó, vừa nhìn đã thấy đúng là có tật giật mình.
Lão gia với tiểu thư vừa rời đi chưa lâu, chỉ có hai vị thiếu gia lên huyện đi học.
Ông sẽ nhắc nhở hai vị thiếu gia một chút, để bọn họ chú ý hai người này.
Nghĩ vậy, Đồng lão gia nhanh chóng đi vào .
Về phần hai người Lý Đôn Tử, chạy được vài bước rồi mới kịp phản ứng lại, bọn hắn đến để tìm người Cố gia, tại sao lại bị một ông già doạ chạy?
Đỗ thị lại hung hăng vỗ hắn vài cái: "Ông đúng là đồ gan chuột, không có tiền đồ, không có tiền đồ."
"Được rồi, đừng đánh nữa, bà có gan thì bà lên trước đi…"
"Ta …."
Đỗ thị không dám cho dù là Thiệu Thanh Viễn hay là Cố Vân Đông, ai cũng không dễ để động vào.
Nhưng bọn hắn cũng không còn cách nào.
Thật sự là thời gian này sống không nổi nữa, mặc dù họ đã phân rõ giới hạn với đại phòng, nhưng khi những việc làm của Lý lão gia tử bị đưa ra ánh sáng, một phòng bọn hắn cũng bị chỉ trỏ đấy.
Nhưng nếu bị như vậy thì cũng thôi đi, vấn đề là Lý gia bọn hắn bị ghét bỏ.
Ở thôn Vĩnh Phúc không ít người đang làm công cho Cố gia, cho dù không làm cho nhà họ, thì cũng hy vọng có một ngày sẽ được chọn trúng để làm tại cửa hàng hoặc phân xưởng Cố gia, cho nên đối với những người đối đầu với Cố gia như Lý gia, bọn họ đều không gần gũi.
Đương nhiên vẫn có một số nhà không ưa gì Cố gia, nói xấu sau lưng họ cũng không ít.
Những người này ngược lại còn tự nguyện hợp tác với Lý gia, nhưng Lý Đôn Tử lại không muốn lăn lộn cùng một chỗ với bọn hắn.
Bọn hắn thế nhưng đã tận mắt thấy qua hình ảnh Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn giáo huấn đại ca đại tẩu nhà mình đấy, cho nên cùng Cố Gia đối nghịch, bọn hắn không có cái dũng khí kia.
Hơn nữa những người kia không thấy rằng thôn trưởng cũng đứng về phía Cố gia sao? Cố gia còn quen biết đại nhân vật ở huyện thành, phủ thành, muốn thu thập loại người như bọn hắn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cứ như vậy nhị phòng tam phòng Lý gia lâm vào tình cảnh lúng túng.
Cuộc sống càng ngày càng kém không nói, việc kết hôn của con trai đã là một vấn đề không nhỏ.
Thật vất vả mới định ra Hà Tú, Hà Tú lại là cháu gái của Hà Diệp, nhà Hà Diệp cũng gần gũi Cố gia, nói không chừng vì xem ở mặt mũi cho Hà Diệp mà có thể hòa hoãn quan hệ thì sao?
Nhưng thật không ngờ là toàn bộ Thạch gia đã đi đến phủ thành.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể tự mình tìm đến Thanh Viễn và Cố Vân Đông, hy vọng đến ngày con trai kết hôn có thể đến uống chút rượu mừng, như vậy thì mọi người đều biết nhà hắn với Thiệu gia và Cố gia có quan hệ rất tốt, không đến mức đi lại khó khăn.
Hai vợ chồng Lý Đôn Tử thở dài, mắt nhìn nhau rồi lại liếc ra sau, quay người lại muốn đi đến Cố gia.
Đổng Tú Lan vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy bọn hắn, nhanh chóng tiến lên phía trước nói: "Tại sao các ngươi lại đến đây ,vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
Đỗ thị nhìn thấy bà còn có chút tức giận, nếu không phải bà không chịu giúp đỡ thì sao hai vợ chồng bọn hắn lại phải chạy đến đây.
"Ngươi đừng quan tâm, dù sao thì ngươi cũng không chịu giúp, chúng ta tự mình nói. Chúng ta cũng đâu muốn hại Thanh Viễn, chỉ mời bọn họ đến uống rượu mừng thì có gì sai?"
Đổng Tú Lan nhíu chặt mày: " Các ngươi vẫn nên đi đi,Thanh Viễn và Vân Đông đã rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, quay về phủ thành rồi."
"Cái gì? Rời đi?" Lý Đôn Tử không nhịn được kêu lên một tiếng.
Đỗ thị lại bắt lấy tay Đổng Tú Lan vội vàng hỏi: "Tại sao lại rời đi, rời đi lúc nào, tại sao chúng ta lại không biết?"
"Sáng sớm hôm nay, khoảng hơn một canh giờ rồi."
Lý Đôn Tử và Đỗ thị liếc nhau một cái, không nhịn được mà dậm mạnh chân một cái.
Từ Cố gia đi ra ngoài thôn hiện tại có một con đường lớn, căn bản không cần phải đi qua thôn, cho nên bọn họ đi lúc nào cũng không ai biết.
Đã tới chậm.
Đổng Tú Lan thấy mặt mũi bọn hắn tràn đầy ảo não, nghĩ bọn hắn không tìm thấy người rồi, có lẽ sẽ không hi vọng nữa.
Vì vậy bà rút tay mình ra, muốn đi về phía phân xưởng.
Bà còn phải bắt đầu làm việc, cũng không để tâm đến mấy người đến đây để quấy rầy này nữa.
Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, Đỗ thị đã chặn trước mặt bà: "Nhà Tăng Hổ, ngươi chờ một chút."
"Các ngươi còn muốn làm gì?"
Đổng Tú Lan không kiên nhẫn được nữa.
Đỗ thị liếc nhìn Lý Đôn Tử, khẽ cắn môi nói ra: "Ngươi, ngươi giúp chúng ta chuyển lời đến bọn hắn, mời bọn hắn đến ăn cưới."
Đổng Tú Lan nghi ngờ lỗ tai mình có vẫn đề, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Trước kia thấy nhị phòng Lý gia cũng không không đáng tin cậy như vậy…đã nói là bọn họ đã đi huyện thành, bọn hắn còn muốn bọn họ phải gấp rút quay về sao? Dựa vào cái gì? Nghĩ gì vậy? Chỉ để vừa lòng bọn hắn.
"Ta nói Lý Đôn Tử này, tuy rằng lúc Thanh Viễn còn nhỏ ngươi chưa từng hại hắn, nhưng những lời nói châm trọc cũng không ít, hắn còn chưa có so đo với ngươi, bây giờ ngươi vẫn còn muốn làm phiền hắn đúng không? Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng hắn sẽ nghe lời ngươi? Các ngươi nói hắn đến uống rượu mừng hắn sẽ đến sao? Đầu óc của các người thật sự bị lừa đá rồi."
Đổng Tú Lan nói xong liền đi qua Đỗ thị rời đi.
Không ngờ rằng lúc bà đi qua Đỗ thị, bà ta đột nhiên nói ra: "Trong tay bọn ta có thứ muốn đưa cho hắn."
Đổng Tú Lan sững sờ, đột nhiên dừng bước.
"Ngươi có ý gì?"
Đỗ thị liếc nhìn Lý Đôn Tử, nói ra: "Lúc trước, lúc trước thời điểm mà lão gia tử đem hắn về, thực ra thì trên người hắn có vài món đồ, sau đó ta nhân dịp lúc lão gia tử không để ý đã cầm đi một chiếc khăn. Bọn ta nghĩ chiếc khăn đó nói không chừng là của cha mẹ Thanh Viễn để lại, có liên quan đến thân thế của hắn."
Đổng Tú Lan nghe xong thì trợn tròn con mắt, hơi thở có chút gấp gáp.
"Ngươi, ngươi nói thật sao? Vậy chiếc khăn đấy đâu."
Là về thân thế của Thanh Viễn, vậy nhất định phải cầm về, nói không chừng là một manh mối quan trọng, đến lúc đó Thanh Viễn có thể tìm được cha mẹ của hắn.
Đổng Tú Lan kích động, Thiệu Thanh Viễn bao năm nay chịu nhiều khổ sở, không cha không mẹ, bây giờ có thể tìm được bọn họ thì đây chẳng phải là một đại sự sao?
Bà bỗng nhiên nhìn về phía hai người Lý Đôn Tử: "Ngươi đem cái khăn đó cho ta, ta sẽ đưa cho Thanh Viễn."
Đỗ thị: "Khăn đương nhiên đã giấu kỹ, không thể đưa cho ngươi."
"Ngươi…." Đổng Tú Lan có chút tức giận, hai người này cũng không phải thứ tốt đẹp gì.