Chương 509: Đưa Thư
Khăn tay quan trọng như vậy, bọn hắn lại giấu nhiều năm không chịu lấy ra.
Nếu sớm giao cho Thanh Viễn, nói không chừng hắn đã có thể tìm được cha mẹ hắn.
Đỗ thị bị ánh mắt phẫn hận của bà làm cho kinh hãi, không nhịn được hơi lui về phía sau một bước.
May mà Lý Đôn Tử vẫn kiên trì nói: "Chúng ta không đưa cho ngươi, chúng ta sẽ đưa cho Thanh Viễn, chỉ cần, chỉ cần ngươi gửi thư cho bọn họ, để cho bọn họ trở về uống rượu mừng. Vào ngày đó, chúng ta chắc chắn sẽ đưa khăn tay cho hắn."
Đổng Tú Lan mím môi, rất tức giận: "Đó vốn là đồ của Thanh Viễn, các ngươi không trả lại cho hắn, còn nhân cơ hội uy hiếp hắn."
“Sao lại gọi là uy hiếp?" "Đỗ thị bất mãn, nhưng lại hạ thấp giọng nói: "Cho dù ngày thường chúng ta nhặt được đồ ở trên đường, lúc trả lại cho khổ, không phải cũng có thể đưa ra yêu cầu đòi người ta cảm tạ sao? Chúng ta cũng không cần hắn cho bạc gì đó, chỉ mời người đến uống rượu mừng..."
Đổng Tú Lan cười lạnh: "Các ngươi nhặt được sao?"
“Nhưng nếu chúng ta không cầm đi, không chừng khăn tay kia đã bị cha ta đốt rồi, không còn lại cái gì."
Lúc trước sau khi Lý gia lão gia tử ôm đứa nhỏ trở về, đồ đạc trên người hắn có thể ném đã ném đi, có thể đốt thì đốt, một sợi tóc cũng không còn.
Nếu không phải bà ta tinh mắt, lúc lau người cho tiểu oa nhi kia, đã nhìn thấy cái khăn tay kia. Nghĩ đến nhi tử nhà mình cũng mới sinh, khăn tay này lại tốt, dùng cho tiểu hài tử vô cùng thích hợp, lúc đó đã lặng lẽ giấu đi.
Nếu không khăn tay kia đã sớm hóa thành tro tàn, Thiệu Thanh Viễn vĩnh viễn không có khả năng biết thân thế chân chính của mình.
Đổng Tú Lan tức giận đến không nói nên lời, nhưng bà ta nói cũng có đạo lý.
Hơn nữa việc này dù sao cũng liên quan đến Thanh Viễn, cho nên bà vẫn hít sâu một hơi, nói: "Được, ta hỗ trợ chuyển lời. Nhưng họ có quay về hay không là việc của họ."
"Ài, vậy thì cám ơn muội tử." Đỗ thị lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ hẳn lên.
Đổng Tú Lan cảm giác sốt ruột vô cùng, xoay người trở về nhà.
Bà cũng không dám trì hoãn, vội vàng bảo nhi tử cầm giấy bút ra, viết thư cho Thanh Viễn.
Sau khi viết xong, dặn dò Tăng Gia phải giữ bí mật, không được nói cho người khác biết, sau đó cầm phong thư kia đi đến xưởng Cố gia.
Thiệu gia không có ai, bọn A Miêu đều đi theo Thiệu Thanh Viễn.
Cố gia cũng chỉ còn lại Đồng lão phụ và mấy nữ nhân, người Đổng Tú Lan có thể nhờ chỉ có hai huynh đệ Đồng Bình Đồng An hiện tại đang ở trong xưởng.
Nhưng không nghĩ tới lúc bà đến xưởng, hai người này đều không có ở đây.
Đổng Tú Lan có chút đáng tiếc, nếu bọn họ ở đây, nói không chừng cưỡi ngựa còn có thể đuổi kịp mấy người Vân Đông.
Bà chỉ có thể về nhà cất thư.
Tăng Gia thấy bà có chút nôn nóng, vội vàng trấn an: "Mẹ, việc này cũng không vội, vô luận như thế nào, mấy người Lý Đôn Tử cũng phải đợi một tháng sau đến ngày đại hỉ mới có thể trả lại khăn tay cho Thiệu đại ca. Dù gửi thư chậm một ngày hay sớm một ngày, bọn họ cũng phải đợi đến một tháng sau mới trở về."
“Con nói đúng." Đổng Tú Lan gật gật đầu, bình tĩnh lại, rồi đi xưởng làm việc.
Bà vừa làm việc vừa chờ huynh đệ Đồng Bình trở về.
Đồng Bình nghe nói bà có một phong thư muốn giao cho Thiệu Thanh Viễn, vội vàng cam đoan ngày mai nhất định sẽ đưa đến.
Cố gia cứ cách mấy ngày sẽ giao hàng đến phủ thành, vừa hay, ngày mai chính là ngày bọn Đồng Bình giao hàng.
Buổi tối hôm sau, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã nhận được thư của Đổng Tú Lan.
Hai người có chút kinh ngạc, bất chấp một ngày mệt nhọc, vội vàng mở thư ra.
Sau khi xem xong, cả hai đều sững sờ.
"Lão nhị Lý gia bên kia lại có đồ của huynh?" Cố Vân Đông không thể tưởng tượng nổi.
Thiệu Thanh Viễn hơi nhíu mày một chút, lắc đầu nói: "Lúc trước Lý lão đầu ôm ta về nhà, đã cùng tam công tử Đào gia trao đổi quần áo, khăn tay kia, nói không chừng là của tam công tử Đào gia. "
“Nhưng cũng có thể là của huynh." Cố Vân Đông lại không muốn buông tha manh mối duy nhất, vừa rồi sau khi đọc thư, ánh mắt Thiệu đại ca rõ ràng đã sáng lên một chút, chứng tỏ kỳ thật hắn vẫn chờ mong tìm được cha mẹ ruột của mình.
Đã như vậy, phải tìm hiểu xem có quan hệ gì không?
Không chừng người nhà Thiệu đại ca, vẫn luôn tìm kiếm hắn thì sao?
"Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu lão nhị Lý gia muốn chúng ta tham gia hôn lễ, một tháng sau chúng ta đi một chuyến là được. Chờ lấy được cái khăn kia điều tra một chút sẽ biết kết quả.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được."
“Huynh nói xem, trong tay lão nhị Lý gia có đồ của huynh, Lý lão đại kia, có phải cũng có không?"
“Chắc là không có, cho dù có, chỉ sợ cũng bị bọn hắn bán đi.” Thiệu Thanh Viễn nói: "Lúc trước sau khi Lý lão đầu chết, ta vì tìm kiếm thân thế, đã từng tìm kiếm trong nhà Lý lão đại, không phát hiện gì."
“Hơn nữa trong thư thím Đổng cũng nói, Lý lão đầu đã đốt toàn bộ quần áo lúc trước hắn mặc, không lưu lại gì. Lý lão nhị có thể lấy được cái khăn kia, là ngoài ý muốn.
Hơn nữa Lý lão đại kia lại là người sợ chết, nếu trong tay thật sự có đồ của hắn, lúc trước hắn đánh ông ta, chắc chắn đã lấy ra làm lợi thế.
Cố Vân Đông nghe xong có chút tiếc nuối, xem ra chỉ có thể đợi một tháng sau gặp Lý lão nhị rồi nói.
"Việc này không vội." Thiệu Thanh Viễn nói: "Hiện tại chuyện phòng ngừa đậu mùa không thể chậm trễ, ngày mai chúng ta đến Đái phủ trước, truyền đạt ý chỉ của Hoàng Thượng cho Đái đại nhân."
Nói đến chuyện này, Cố Vân Đông cảm thấy có chút đau đầu.
"Việc này không dễ làm lắm, dù sao việc phòng ngừa bệnh đậu mùa cũng chưa từng có người thử qua, mọi người đều sợ chết, chỉ sợ không ai nguyện ý làm người đầu tiên. Cho dù Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, hoàng tử tự mình nghiệm chứng, nhưng rốt cuộc khoảng cách quá xa, đối với đại đa số mọi người mà nói, không tận mắt nhìn thấy sẽ luôn thiếu chút thuyết phục."
Bệnh đậu mùa này, có người có thể vượt qua, có người không thể. Bất cứ ai cũng mang tâm lý may mắn, cảm thấy mình là một người may mắn.
Phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò chỉ là phòng ngừa mà thôi, bọn họ chưa từng thấy qua, ai nguyện ý mạo hiểm đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thất bại?
Vấn đề là, Hoàng Thượng còn hạ chỉ ý, không thể dùng thủ đoạn quá mức thô bạo.
Trên trán Cố Vân Đông chỉ có bốn chữ xuất hiện … lấy đức phục người??
Quả nhiên, ngày hôm sau bọn họ đi Đái phủ, Cố Vân Đông đi tìm Đái phu nhân, Thiệu Thanh Viễn gặp Đái tri phủ.
Sau khi Đái tri phủ nghe ý chỉ Thiệu Thanh Viễn mang đến, lông mày nhíu chặt.
Câu đầu tiên là: "Việc này, không dễ làm. "
Ông thở dài đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng đứng trước mặt Thiệu Thanh Viễn, hỏi: "Ngươi có chủ ý gì không?"
“Ngược lại có một cách.”