Chương 512: Khiếp Sợ! Người Kinh Thành Vô Cùng Sợ Hãi
Trà Lầu lớn nhất ở phủ thành tên là Hồng Vận Lâu, trà lâu này đã kinh doanh hơn trăm năm là một cửa hiệu lâu đời.
Chủ nhân của trà lâu là một người chu đáo và biết cách làm ăn, không chỉ đa dạng nhiều loại lá trà mà ngay cả các loại điểm tâm cũng ngày càng phong phú hơn. Lúc trước, sau khi Cố Vân Đông khai trương cửa tiệm Tân Minh Các, bọn họ đưa ra mấy món ăn, chủ trà lâu này đã tới đây bàn bạc qua, mấy người Cố Vân Đông cũng không che giấu, đã làm ăn với qua lại với Hồng Vận Lâu.
Mà ngoại trừ cái này, Hồng Vận Lâu còn có một điểm đặc sắc khác, đó chính là thuyết thư nhân* này.
(*Thuyết Thư Nhân (说书人) – hiểu nôm na là người kể chuyện, nghề đúng như tên, họ chuyên kể hoặc bình luận một câu chuyện nào đó trước công chúng.)
Ở đây, thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa đều rất mới mẻ và độc đáo, cũng đặc biệt gây xúc động, chạm đến cảm xúc của người khác, càng tuyệt hơn chính là phía sau bình phong còn có người lồng tiếng gõ chiêng đánh trống.
Bởi vậy trong trà lâu có không ít người vì mộ danh mà đến, mà khách nhân của trà lâu không bị giới hạn bởi thân phận, khách quý có nhiều tiền thì trên lầu có phòng riêng. khách nhân bình thường vẫn có thể đặt bàn ở sảnh lầu dưới.
Cho nên việc làm ăn của trà lâu này đặc biệt tốt, có đôi khi còn cần phải xếp hàng, bởi vậy cho dù mấy người Cố Vân Đông mở Tân Minh Các cũng không ảnh hưởng đến khách nhân của bọn họ.
Đái Văn Hoắc tiến vào Hồng Vận Lâu này.
Lần này hắn trực tiếp tới đây để truyền đạt mệnh lệnh của quan phủ, chủ của Hồng Vận Lâu nhất định phải phối hợp.
Nhưng sau khi chủ tiệm kia nhìn thấy thoại bản do Đái Văn Hoắc mang đến lại lập tức hứng thú, cho dù không có mệnh lệnh của quan phủ, hắn cũng muốn tiêu bạc để mua.
Chỉ là……
“Đái công tử, chuyện xưa này là thật?”
“Đương nhiên là thật, chuyện này liên quan đến tính mạng của mấy chục vạn bá tánh, làm sao có thể làm giả?”
Chủ tiệm gật đầu: “Nói phải, Đái đại nhân luôn luôn yêu dân như con, ta tin hắn!!”
Hắn thậm chí mơ hồ có chút kích động, nhỏ giọng hỏi thử: “Chỉ là danh sách đăng kí miễn phí trong mấy ngày này thật sự chỉ có mấy trăm mà thôi? Có thể chừa lại cho chúng ta mấy chỗ được không?”
“Ông chủ Lưu giúp chúng ta một việc lớn như vậy, đương nhiên có thể.” Đái Văn Hoắc cật lực đè xuống độ cong khóe miệng.
Nhìn xem, Thiệu Thanh Viễn quả nhiên nói không sai nếu hạn chế số lượng, mọi người ngược lại muốn tranh nhau đặt chỗ trước.
Ngay cả ông chủ Lưu của trà lâu có kiến thức sâu rộng cũng bị động tâm như vậy, huống chi là người khác?
Nhưng điều này cũng liên quan với thanh danh tốt đẹp của cha hắn lưu lại trong nhiều năm làm quan.
Đái Văn Hoắc tin rằng kế hoạch của bọn họ sẽ rất nhanh được mở rộng.
Ông chủ Lưu lập tức cười tủm tỉm: “Vậy đa tạ Đái công tử.”
Đái Văn Hoắc chắp tay, nhanh chóng rời đi.
Đám người vừa đi, ông chủ Lưu liền vội vàng tìm thuyết thư tiên sinh, bảo hắn ghi nhớ nội dung của mấy trang giấy này, đến lúc đó nhất định phải nói thật hoàn chỉnh, một chữ cũng không được bỏ sót.
Thuyết thư tiên sinh thấy chủ nhân coi trọng như thế, vội vàng cẩn thận nhận lấy mấy tờ giấy.
Ông chủ Lưu để hắn ở lại trong phòng xem, không thể đem nội dung này tiết lộ ra ngoài sớm.
Ngay sau đó, ông ta đi ra ngoài, viết một dòng chữ trên tấm thẻ đem treo ngoài cửa.
Ngoài cửa chính treo tiêu đề của thoại bản này.
Ông chủ Lưu vừa đi, đã có người tới nhìn.
“Hai ngày sau nói về nội dung gì? Có phải là thoại bản về thư sinh hồ yêu không? Hôm qua ta không đến nên đã bỏ lỡ kết cục, về sau còn kể nữa không?”
“Ta muốn nghe chuyện Vương tướng quân đánh giặc.”
“Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ để ta nhìn xem……”
Cuối cùng người nọ nheo mắt lại, nhìn tiêu đề phía trên…khiếp sợ! Toàn bộ người dân trong kinh thành sau khi biết đều bị dọa sợ.
Mọi người: “……”
Hả?
Cái gì vậy?
“Thoại bản lần này, hình như…… hình như rất khác.”
“Có vẻ nghiêm trọng, người kinh thành đều bị dọa sợ.”
“Chờ một chút, vì sao thoại bản này phải chờ tới sáu ngày sau mới nói?”
Về nội dung của câu chuyện lần này, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người trong trà lâu.
Tiêu đề thật sự quá khiến người ta tò mò.
Có người còn muốn tìm đến ông chủ Lưu, muốn hỏi có phải là hắn có tin tức quan trọng ở kinh thành hay không.
Ông chủ Lưu cười không nói nhiều, chỉ nói: “Chờ thêm hai ngày nữa các ngươi tới nghe chẳng phải sẽ biết sao?”
“Vậy ngươi tiết lộ cho chúng ta một chút về nội dung đi.”
Ông chủ Lưu lắc đầu, thừa dịp người kia không chú ý vội vàng chạy đi.
Việc này rất nhanh đã được truyền ra ngoài, vốn những chuyện xảy ra ở kinh thành chính là hướng gió của cả triều Đại Tấn, mọi người đối với chuyện xảy ra ở kinh thành bên kia đặc biệt cảm thấy hứng thú
Hiện giờ lại nói mọi người trong kinh thành đều bị dọa sợ, vậy bọn họ thì sao? Có phải bị dọa đến chết không?
Đái Văn Hoắc hỏi thăm ở bên ngoài một vòng sau đó trở về, hứng thú bừng bừng nói: “Hiện tại trên đường có rất nhiều người đang bàn luận về việc này, Cố cô nương quả nhiên lợi hại khi lấy cái tên như vậy.”
Cố Vân Đông cười ha ha.
Kỳ thật tiêu đề ban đầu của cô căn bản không phải là cái này.
Ban đầu cô viết ra là: Khiếp sợ! Hoàng Thượng thế nhưng lại làm ra loại chuyện này.
Không thể tin được! Vì sao hoàng tử phải đưa ra quyết định sinh tử như vậy.
Cái này vừa nhìn đã thấy giống như là bí mật hoàng gia, thu hút người khác nhiều hơn, đúng không?
Nhưng Đái tri phủ nhìn thấy liền lắc đầu, thiếu chút nữa muốn rơi xuống luôn, kiên quyết không chịu dùng cái này. Nói đây là đại bất kính với Hoàng Thượng, sau này nếu làm không tốt, ngược lại còn bị truy cứu tội danh.
Cố Vân Đông không có biện pháp, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lấy ra một tiêu đề khác.
Tuy rằng cũng có thể có hiệu quả nhưng trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối.
Về phần vì sao phải sáu ngày sau mới bắt đầu kể, đương nhiên là vì lưu lại đủ thời gian cho mấy người Thiệu Thanh Viễn chuẩn bị tốt những thứ khác, dĩ nhiên cũng có thể làm cho chuyện này tiếp tục lên men.
Người kể chuyện của trà lâu bên kia đã không thành vấn đề, Đái tri phủ bên này liền khẩn trương bắt đầu khua chiêng gõ mõ triệu tập các đại phu của phủ thành, huyện thành này.
Tiến hành phòng bệnh đậu mùa cho dân chúng phủ Tuyên Hòa, một mình Thiệu Thanh Viễn khẳng định không cách nào thực hiện.
Trước tiên hắn phải nói cho những đại phu kia phải thao tác như thế nào, mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau thực hiện mới được.
Nhưng như Thiệu Thanh Viễn đã nói, mặc kệ là đại phu hay là bá tính, đều phải làm cho người ta cầu mà không được mới được.
Vì tránh cho những nghi ngờ và phiền toái không cần thiết, Đái tri phủ thả ra đi một tin tức.
Một căn bệnh không thể trị liệu cuối cùng cũng có phương thức giải quyết, thái y của Thái Y Viện dự định chọn lựa một số đại phu có thiên phú tốt, đem phương pháp này truyền thụ lại cho hắn.
Nếu có đại phu nào cảm thấy hứng thú, trước mắt có thể đến nha môn của phủ thành báo cáo, nha môn sẽ từ đó lựa chọn ra mười người thích hợp tỉ mỉ dạy dỗ.
Đúng, danh sách chỉ có mười người, tới trước thì được trước.
Tin tức này vừa ra, đại phu các y quán trong phủ thành liền dẫn đầu đến nha môn báo cáo.
Đái tri phủ viết lại những cái tên này, nhưng ông cũng sợ tất cả đại phu đều tới đây, dẫn tới y quán trong thành đều trống rỗng, không có cách nào khám bệnh, cho nên ông vẫn phải đặt ra điều kiện.
Ví dụ như trong một y quán nhiều nhất chỉ có thể có hai người tham gia.
Đưa ra điều kiện này làm cho các đại phu lại càng thêm ngứa ngáy và háo hức.
Sáu ngày sau đại phu đã tập hợp xong, ngay cả đại phu ở các huyện thành phía dưới cũng tới rất nhiều.
Đái tri phủ ở phía sau phủ nha sắp xếp mấy gian phòng trong sân, để cho mọi người vào ở.
Thiệu Thanh Viễn chính thức bắt đầu giảng dạy.
Cùng lúc đó, thuyết thư tiên sinh ở trà lâu Hồng Vận, đột nhiên gõ tỉnh mộc* một cái, phía sau bình phong gõ chiêng đánh trống thật mạnh.
(*Tỉnh mộc - 醒木: là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm.)
Sau đó, bắt đầu đĩnh đạc kể chuyện.
“Lại nói, khoảng một thời gian trước, kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn vô cùng ……”