Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 513 - Chương 513. Người Này Anh Tuấn Tiêu Sái

Chương 513. Người Này Anh Tuấn Tiêu Sái Chương 513. Người Này Anh Tuấn Tiêu Sái

Chương 513: Người Này Anh Tuấn Tiêu Sái

Bên trong trà lâu Hồng Vận chật ních người, phòng trên lầu cũng đã đầy, đại sảnh ở dưới lầu hoặc ngồi hoặc đứng càng đông hơn.

Ngay cả cửa ra vào và bệ cửa sổ cũng chật cứng người, mọi người đều nghiêng tai nghe chuyện xưa.

Lần tuyên truyền này có sức mạnh đặc biệt lớn, không chỉ nhờ vào tác dụng của tiêu đề khiếp sợ kia, còn có nguyên nhân từ Đái tri phủ cho người âm thầm tuyên truyền.

Cho nên khách nhân của trà lâu Hồng Vận đông chưa từng có.

Thuyết thư tiên sinh không hiểu sao còn có một chút khẩn trương, nhưng rốt cuộc nhờ vào kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã đắm chìm trong câu chuyện xưa.

“Chuyện kể rằng cuối năm trước, trong kinh thành đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, người này tuổi còn trẻ anh tuấn tiêu sái, quan trọng nhất chính là hắn có bản lĩnh cực kỳ tốt.”

Thuyết thư tiên sinh nói một cách đầy nhịp điệu lại thần bí: “Người này một thân phong trần mệt mỏi, sau khi tới kinh thành đã lập tức đi đến phủ Tống thái y là người đứng đầu của Thái Y Viện, dùng hết sức lực còn lại gõ cửa nhà Tống thái y, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Mọi người đoán xem, người này chạy đến nhà Tống thái y là vì chuyện gì?”

Phía dưới lập tức có người đoán được: “Tìm thái y còn có thể là vì điều gì? Đương nhiên là hắn mắc bệnh nan y nên đến thỉnh vị Tống thái y này chữa bệnh.”

“Cũng không hẳn là vậy.” Thuyết thư tiên sinh lắc đầu.

“Chẳng lẽ là người thân của Tống thái y gặp chuyện khó khăn nên tìm hắn hỗ trợ?”

Thuyết thư tiên sinh vẫn lắc đầu: “Cũng không phải như vậy.” Hắn đáp lời hai người, sau đó lập tức giải đáp án: “Hắn tìm Tống thái y bởi vì có một phương thuốc bí mật trong tay muốn giao nó cho Tống thái y. Đáng tiếc là……”

Hắn lắc đầu, thân thể mọi người lập tức thẳng lên: “Đáng tiếc cái gì? Chẳng lẽ sau khi hắn ngất xỉu đã không tỉnh lại?”

Cố Vân Đông đứng trên lầu nghe xong không nhịn được khóe miệng giật giật, lòng các ngươi sao lại đen như vậy? Chỉ biết nghĩ theo hướng xấu, không thể nghĩ tốt hơn sao?

Thuyết thư tiên sinh lại đập tỉnh mộc một cái, lắc đầu nói: “Đáng tiếc chỉ là một kẻ hèn mọn vô danh, không có bái thiếp* cũng không có người giới thiệu, nào ngờ muốn gặp người đứng đầu của Thái Y Viện lại khó khăn như vậy? Người gác cổng căn bản không cho người kia vào, người này ngay cả mặt của Tống thái y cũng chưa thấy đã bị người ta đuổi ra ngoài. Nhưng hắn không từ bỏ, phương thuốc này có quan hệ đến hàng vạn bá tính, chỉ có giao nó cho Tống thái y mới có thể đưa tới tay Hoàng Thượng, mới có thể chiêu cáo thiên hạ để mọi bá tính không vì vậy mà bị bệnh qua đời, tan cửa nát nhà.”

“Vì thế, hắn kéo một thân mệt mỏi, canh giữ bên ngoài phủ của Tống thái y, nghĩ chờ đến khi trời tối chắc chắn có thể nhìn thấy ông ấy. Nhưng hắn không biết là Tống thái y vừa vặn ra ngoài hái thuốc, hôm nay căn bản sẽ không trở về. Mọi người ngẫm lại, trời tháng mười hai trong kinh thành kia sẽ lạnh đến mức nào, hắn cố gắng chống đỡ tất cả gió lạnh, ước chừng ở ngoài cửa canh giữ ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đợi được Tống thái y trở về.”

“Tống thái y thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể cứng đờ đột nhiên xuất hiện ở đây làm ông vô cùng hoảng sợ. Cũng may, Tống thái y là một thầy thuốc tốt bụng, thấy hắn bị lạnh đến run bần bật vội vàng sai người mang hắn về phủ, cho hắn ăn và uống một ít nước ấm người này mới từ từ bình phục.”

“Nào ngờ khi thân thể người này mới ấm lên, bắt đầu có thể nói chuyện lưu loát rồi. Lập tức bắt lấy tay của Tống thái y, vô cùng gấp gáp và kích động nói, ‘ Tống thái y, bệnh tật quấy nhiễu chúng ta hơn ngàn năm, rốt cuộc cũng có thể giải quyết được rồi. Cuối cùng chúng ta cũng tìm ra cách phòng ngừa bệnh đậu mùa, sau này, sẽ không để cho người khác chết vì bệnh đậu mùa nữa.’”

“Cái gì??”

Bất luận là lầu trên hay lầu dưới, toàn bộ khách nhân ở trà lâu đều không nhịn được lập tức đứng lên mở to hai mắt.

“Ngươi vừa rồi nói bệnh gì? Bệnh đậu mùa?”

Có người thậm chí còn kích động lập tức xông lên phía trước, cũng may tiểu nhị trong tiệm thông minh, vội vàng ngăn người này lại.

“Trước tiên mọi người bình tĩnh một chút, chờ tiên sinh nói xong đã.”

Trên lầu có vị khách thân phận tôn quý đưa ra nghi vấn: “Làm sao có thể? Tự cổ chí kim, chưa từng có người nào tìm được bện pháp trị liệu căn bệnh đậu mùa, ngươi đang khoác lác ư.”

Thuyết thư tiên sinh cười tủm tỉm: “Vị tiên sinh này nói đúng, Tống thái y cũng không tin, đây không phải là ăn nói lung tung sao? Một vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, làm sao ngươi nói có thể trị là có thể trị? Không có khả năng!! Tống thái y tức giận, Tống thái y phẫn nộ, Tống thái y lập tức muốn đuổi người này ra ngoài. Nhưng mà!!”

“Người này phát ra lời thề như chém đinh chặt sắt nói nếu có nửa câu gian dối, nguyện xuống mười tám tầng địa ngục, bị ngũ mã phanh thây, làm người thì bị chém ngàn vạn nhát đao, vĩnh không siêu sinh!!”

Cố Vân Đông trên lầu: “……” Cô từng viết những câu như vậy sao? Ngươi không cần thêm lung tung có được không??

Nhưng thuyết thư tiên sinh càng nói lại càng thêm kích động, mặt cũng dần đỏ lên, tỉnh mộc trong tay ‘ bang ’ một tiếng.

Âm thanh của toàn bộ trà lâu Hồng Vận hoàn toàn biến mất, bị lời thề thốt này làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Sao lại tàn nhẫn như thế chứ? Đối với chính mình lại nói ra lời thề độc như vậy.

“Tống thái y hoàn toàn bị sốc, hắn thấy người này tuyên thề như vậy, nghĩ rằng nếu chuyện hắn nói chính là sự thật, vậy chẳng phải sẽ tạo phúc cho vạn dân sao? Sẽ không có người nào chỉ có thể chờ chết vì mắc bệnh đậu mùa nữa, chuyện đại hỉ này đối với thiên hạ sẽ chấn động đến cỡ nào?”

Hắn nói đến hăng say, cảm xúc dạt dào, mọi người phía dưới cũng nghe đến nhiệt huyết sôi trào.

Thuyết thư tiên sinh dừng lại, hạ giọng nói: “Vì thế Tống thái y bán tín bán nghi, nhẫn nại nghe hắn nói về phương thuốc đó. Không ngờ, ông ấy càng nghe càng hưng phấn, càng nghe càng tán thành phương thuốc này, lập tức vỗ tay mừng rỡ, liền kêu ba tiếng ‘tốt tốt tốt’.”

“Tuy nhiên, Tống thái y với tư cách là người đứng đầu của Thái Y Viện, nếu chưa được tận mắt chứng kiến hiệu quả của phương thuốc này, tất nhiên sẽ không nói cho thiên hạ biết, hắn phải có trách nhiệm với mọi người trong thiên hạ. Bởi vậy, hắn đem tất cả mọi chuyện đẩy sang một bên, chuyên tâm thí nghiệm phương thuốc này, ngay cả Hoàng Thượng bên kia cũng xin nghỉ.”

“Một tháng sau, Tống thái y mặt mũi mệt mỏi ra khỏi phủ, nhưng ánh mắt ông lại tỏa ra ánh sáng, nóng rực đến mức có thể thiêu đốt người. Ông tiến cung trong đêm, lập tức bẩm báo cho đương kim Thánh Thượng.”

Thuyết thư tiên sinh quay sang phương đông chắp tay: “Thánh Thượng anh minh, mọi người đều biết. Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đã luôn chăm lo việc nước, văn võ song toàn, thương dân như con, có thể nói là một đệ nhất minh quân. Cứu tế cho phủ Vĩnh Ninh, chém đầu những tên tham quan ô lại ở phủ Vạn Khánh, hay nói đến phủ Tuyên Hòa của chúng ta, đạo tặc ở trên núi kia cũng bị Hoàng Thượng phái binh lính đến bắt giữ, dân chúng chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay, đúng không?”

“Đúng vậy!!” Cái này là sự thật, đương kim Thánh Thượng cũng mới lên ngôi không được bao lâu, nhưng ông ấy có thể giải quyết từng việc một, tất cả đều vì các con dân có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thuyết thư tiên sinh hài lòng: “Cho nên, tuy rằng nửa đêm Thánh Thượng bị đánh thức nhưng vừa nghe thấy Tống thái y mang tới phương thuốc có thể ngăn ngừa bệnh đậu mùa, hoàng thượng ngay cả tức giận cũng không có, kích động vạn phần trong lòng lại đầy chờ mong thảo luận cùng Tống thái y đến nửa đêm. Thậm chí ngày hôm sau, Hoàng Thượng đích thân xuất cung để kiểm chứng kết quả.”

“Nhìn thấy phương thuộc kia quả thực có tác dụng, Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, phất tay ao lên, ban tên cho phương thuốc này—— phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa. Ý nghĩa rất đơn giản, chính là nói phòng ngừa bệnh đầu mùa cho người, từ nay về sau sẽ không phải nhiễm bệnh đậu mùa nữa.”

Mọi người đều sợ đến ngây người, phòng ngừa bệnh đậu mùa?

“Thiệt hay giả vậy?” Có người nhỏ giọng hỏi.

Thuyết thư tiên sinh lớn tiếng: “Câu hỏi hay.”

Bình Luận (0)
Comment