Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515. Ẩn Ý Trong Lời Nói

Chương 515. Ẩn Ý Trong Lời Nói Chương 515. Ẩn Ý Trong Lời Nói

Chương 515: Ẩn Ý Trong Lời Nói

Có người tinh mắt, thấy rõ người cầm đầu, lập tức cao giọng hô lên: “Là Đái công tử, đó là Đái công tử.”

Người trong trà lâu nhanh chóng xoay đầu, người ở gần cửa vội vàng chạy đến trước mặt Đái Văn Hoắc, ngăn cản đường đi của hắn.

Đái Văn Hoắc vẻ mặt mờ mịt, có chút kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện, lùi lại hai bước hỏi: “Các ngươi có chuyện gì sao?”

Cố Vân Đông ở lầu hai không thể nhìn thấy rõ, nhưng cô cũng biết Đái Văn Hoắc dựa theo kế hoạch bọn họ, vào lúc mọi người hết đường xoay xở sẽ mang theo người đi ngang qua cửa trà lâu.

Phía trước bị chặn lại, nha dịch phía sau Đái Văn Hoắc lập tức đề phòng nhìn mọi người, ngăn cách đám người một chút.

Có người thò đầu ra lớn tiếng hỏi: “Đái công tử, kinh thành bên kia đã có phương án phòng ngừa bệnh đậu mùa, việc này có phải là sự thật không?”

“Đúng vậy Đái công tử, nhị hoàng tử tự mình thí nghiệm phương thuốc này là thật hay giả, có việc này hay không?”

“Đái công tử, khi nào mới có thể đến phiên của phủ Tuyên Hòa này chúng ta phòng ngừa?”

“Đái công tử, chúng ta không đợi được mấy năm nữa.”

Trên mặt Đái Văn Hoắc từ nghi hoặc đến kinh ngạc lại đến bừng tỉnh, cuối cùng nặng nề thở dài một hơi, biểu tình phong phú vô cùng làm cho người ta tin phục.

Hắn gật gật đầu nói: “Không nghĩ tới vậy mà các ngươi đều đã biết, việc này đúng là thật.”

Nói xong hắn giơ tay lên, lúc này mọi người mới phát hiện trong tay hắn có một tờ giấy, hình như là công văn.

Hắn lớn tiếng nói: “Việc này là thật, hơn nữa Hoàng Thượng quan tâm đến vạn dân, mấy ngày trước đã phát công văn đến các phủ nha, cũng phái một vị thái y đến đây dạy cho các đại phu ở các phủ học tập phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa này. Mọi người hẳn là đã nghe nói mấy ngày trước phủ nha triệu tập các đại phu ở y quán, chính là vì việc này. Chờ sau khi các đại phu học được, tất nhiên sẽ phòng ngừa cho mọi người.”

Trong đám người có người lớn tiếng hỏi: “Vậy đại phu có thể học được không? Triều đình phái thái y tới, có phải có thể phòng ngừa cho chúng ta hay không?”

Rất tốt, đây chính là trọng điểm.

Đái Văn Hoắc nói: “Triều đình phái thái y tới, sẽ ở lại phủ Tuyên Hòa ba tháng, tự mình chỉ dạy các đại phu phòng ngừa cho mọi người. Ba tháng sau, thái y sẽ trở về kinh thành. Mọi người cũng biết, thái y thuộc về Thái Y Viện, có thể rời kinh thành ngàn dặm xa xôi tới phủ Tuyên Hòa ba tháng đã không dễ dàng. Cho nên nếu mọi người không yên tâm, cố gắng trong ba tháng này tới phủ nha phòng ngừa.”

Đúng vậy, chỉ có ba tháng nếu các ngươi không nắm bắt thời gian, sẽ không có phần của ngươi.

Đừng do dự, cọ tới cọ lui đến lúc đó thái y đi rồi, các ngươi cũng chỉ có thể để cho đại phu của phủ thành phòng ngừa.

“Đúng rồi, bởi vì phủ thành nhiều người, cho nên số người phòng ngừa mỗi ngày cũng có hạn, tạm thời định ra mỗi ngày hai trăm người được tiến hành phòng ngừa bệnh đậu mùa. Sau khi đủ hai trăm người thì phải chờ ngày hôm sau. Đương nhiên, cũng có thể tiến hành đăng ký trước, đến thời gian tới đây là được.”

Đúng thế, không chỉ có giới hạn thời gian, số lượng cũng có giới hạn. Cho nên hôm nay ngươi không báo danh, ngày mai lại đến báo danh có thể sẽ xếp hàng đến ba tháng sau.

“Còn có.” Đái Văn Hoắc tiếp tục nói: “Hoàng Thượng phái thái y tới để phòng ngừa cho mọi người đều là miễn phí, đây là ân điển của Hoàng Thượng. Nhưng chờ thái y đi rồi, đại phu trong phủ thành có muốn thu phí hay không, vậy phải xem bọn họ, dù sao các đại phu cũng phải ăn cơm.”

Đúng, nếu không nắm bắt thời gian, chẳng những không có cơ hội, còn phải tốn bạc, tự mình suy nghĩ đi.

Lời nói ẩn ý đã vô cùng rõ ràng.

Đái Văn Hoắc nói xong, lại giơ tờ giấy trong tay lên nói: “Đây là công văn, mọi người nhường một chút, ta muốn dán lên cửa thành, còn có cái gì không rõ, tự đi xem là được.”

Nha dịch ngăn cách đám người, để Đái Văn Hoắc đi về phía trước.

Những người khác còn muốn hỏi, trong đó một nha dịch ở lại lớn tiếng nói: “Còn có nghi vấn gì cứ đến cửa phủ nha hỏi là được. Người nào muốn đăng ký cũng xin mau chóng đến cửa phủ nha tìm văn thư đăng ký.”

Lời này vừa nói ra, đã có mấy người nhanh chóng chạy đi.

Những người khác thấy thế, cũng đã bất chấp, sợ chính mình bị bỏ lại, cũng nhanh chóng chạy theo.

Quả nhiên ở cửa phủ nha đã có văn thư ngồi ở chỗ đó, người đầu tiên đầu đầy mồ hôi xông tới trước mặt hắn: "Đại nhân, ngăn ngừa đậu mùa có phải là đăng ký ở chỗ này không? Ta đăng ký ngay bây giờ, ta có thể làm ngay lập tức không?”

Văn thư kia rung đùi đắc ý: “Đương nhiên không được, phòng ngừa bệnh đậu mùa hôm sau mới bắt đầu, nhưng ngươi có thể đăng kí tên trước.”

Chưa kể Thiệu Thanh Viễn còn đang hướng dẫn các đại phu khác quá trình làm việc, chỉ nói dung dịch phòng ngừa bệnh đậu mùa cũng đã không dễ chế tạo như vậy.

Người nọ nuốt nuốt nước miếng, đáy lòng có chút do dự thật sự phải đăng ký sao? Thật sự phải tiến hành phòng ngừa sao?

Chỉ là hắn chưa kịp suy nghĩ xong, người phía sau đã đẩy hắn: “Rốt cuộc ngươi có muốn đăng ký không, nếu ngươi không nguyện ý thì mau tránh ra, đừng có cản đường của ta.”

Văn thư ngẩng đầu nhìn hắn, rất tốt, chắc là quần chúng mà bọn họ tìm.

Hắn nâng tay, hỏi người nọ: “Họ tên, địa chỉ.”

“Ta tên là Hà Đại Ngưu, ở tại phố Đại Vượng, hẻm Hồ Lô, phủ thành, ta không những muốn phòng ngừa, ta còn muốn thay đệ đệ muội muội của ta báo danh, còn có……”

Lời còn chưa nói xong, đã bị người đầu tiên đẩy sang một bên: “Ngươi gấp cái gì? Ta còn chưa nói xong.”

Người nọ cũng không thèm so đo với hắn: “Được được được, vậy ngươi nhanh lên.”

Người đầu tiên nói ngay ba bốn cái tên.

Rất nhanh, một nhóm người ồn ào khác lần lượt kéo đến, chen lấn nhau trước bàn văn thư.

May thay có nha dịch chạy tới, yêu cầu mọi người xếp hàng trước.

Có rất nhiều người, đa số đều là những người nghe chuyện ở lầu một của trà lâu Hồng Vận.

Người ở lầu hai đều có chút của cải, ngược lại lúc tới đây cũng vô cùng chậm rãi, hơn nữa kỳ thật trong lòng bọn họ vẫn có chút do dự, nghĩ xem có nên để những người bình thường này thí nghiệm trước để bảo đảm an toàn hay không.

Vì vậy cho dù bọn hắn đã đến nhưng phần lớn còn đứng rất xa, cũng không có ý định đăng ký.

Không ngờ, chỉ trong chốc lát, văn thư đăng ký đột nhiên hét lên: “Ngày đầu tiên, danh sách hai trăm người đã đầy, hiện tại bắt đầu đăng ký cho ngày hôm sau.”

“Cái gì, đã là ngày hôm sau? Phía trước không phải chỉ mới có mười mấy người sao?”

Văn thư lớn tiếng: “Tuy rằng mới chỉ khoảng mười mấy người, nhưng mỗi người đều đem đệ đệ, muội muội, nhi tử, nữ nhi, cháu trai, cháu gái báo lên đây, một người báo rất nhiều tên, danh sách tự nhiên đầy.”

Gì? Như vậy cũng được?

Đám người lập tức trở nên nôn nóng, những gia đình giàu có vốn đang muốn quan sát một chút cũng có chút bối rối.

Cố tình lúc này còn có người ở bên kia kêu: “Nhà mẹ đẻ của ta đều là người ở huyện Phượng Khai, đại nhân ngươi có thể giữ cho chúng ta vài chỗ không, chờ người nhà mẹ đẻ của ta tới sẽ trực tiếp điền tên.”

“Ai u, ta cũng đến phải nói một tiếng với thúc của ta ở nông thôn.”

Lúc này càng giống như đàn ong vỡ tổ, những người đang do dự cũng không hề chần chờ nữa, nhanh chóng tiến lên báo danh.

Nếu có người chưa quyết định thì lập tức tìm người thông báo cho gia đình.

Còn có những người không đến trà lâu nghe chuyện, thấy ở cửa huyện nha đều xếp thành hàng dài, lập tức tò mò lại đây hỏi tình hình.

Lập tức có người kể lại cho bọn họ một cách sinh động.

Người càng ngày càng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment