Chương 516: Tiêu Đề Gây Sốc
Toàn bộ người trong tửu lâu Hồng Vận đã đi rồi, chỉ có Cố Vân Đông còn ở trên lầu, chậm rãi uống hết nước trà trên bàn và ăn hết điểm tâm.
Dù sao cũng không tốn tiền, không thể lãng phí, không thể bỏ phí cho dù là hạt đậu phộng cuối cùng.
Dưới lầu thuyết thư tiên sinh vẫn còn đang uống nước, thật sự nói quá mức hưng phấn kích động, miệng khô lưỡi khô cũng không thoải mái.
Ông chủ Lưu lúc này đi vào vỗ vỗ vai hắn nói: “Không tồi, nói rất tốt.”
Thuyết thư tiên sinh cười hắc hắc: “Chủ nhân, nửa sau của chúng ta khi nào thì bắt đầu kể chuyện? Những người này cũng quá nóng vội, còn chưa nói xong đã bỏ chạy hết.”
“Nhất thời quá sốt ruột, sợ không có tên trong danh sách, có thể lý giải được. Sau này chờ bọn hắn nghĩ ra tự nhiên sẽ hỏi đến người đầu tiên phát hiện ra phương pháp tiêm phòng bệnh đậu mùa là ai.”
“Vậy chủ nhân, hiện tại muốn đưa ra tiêu đề sao?”
“Qua hai ngày nữa mới đưa ra, ừm, ta viết trước.” Ông chủ Lưu hứng thú bừng bừng, thoại bản do Đái công tử mang lại đây quả nhiên không giống bình thường, ngay cả tiêu đề kia cũng đặc biệt hấp dẫn người khác.
Hôm nay khách nhân tới đây đông gấp mấy lần lúc trước, là chuyện xưa này có một không hai.
Sáng ngày mai còn có thể kể thêm hai lần nữa, đến lúc đó thuyết thư nhân của trà lâu khác ở phủ thành chắc cũng sẽ tuyên truyền khắp nơi.
Nhưng chuyện xưa này mới nói được một nửa, những lo lắng còn lại phải cởi bỏ như thế nào, còn phải dựa trà lâu Hồng Vận bọn họ, khách nhân khẳng định lại sẽ tăng vọt thêm một đợt.
Ông chủ Lưu nghĩ đến đây lập tức có chút gấp không chờ nổi nhanh chóng chạy đi viết tiêu đề.
Cố Vân Đông sau một lúc lâu mới cùng Đồng Thủy Đào từ trên lầu bước xuống.
Đợi đến khi đi tới phía sau ông chủ Lưu, vẫn không nhịn được liếc mắt xem, quả nhiên thấy được tiêu đề đặc biệt dễ thấy kia —— Trời ạ! Người tìm ra phương pháp phòng bệnh đậu mùa lại là hắn ta!!
Cố Vân Đông âm thầm ho nhẹ một tiếng, sao lại có loại cảm giác rất xấu hổ?
Cô vẫy vẫy tay, vội vàng mang theo Đồng Thủy Đào rời đi.
Lúc xe ngựa đi qua cửa phủ nha, quả nhiên nhìn thấy một đám người đông đúc rộn ràng, náo nhiệt, phương pháp phòng bệnh đậu mùa hết sức nóng hổi, mọi người đều bàn tán xôn xao.
Vốn chỉ có mình văn thư đăng ký ở cửa phủ nha, hiện tại cũng đã từ một biến thành ba, người người xếp hàng dài.
Cố Vân Đông buông rèm xe xuống, hơi cảm thán nói: “Hiện tại ta mới biết được, thì ra người ở phủ thành chúng ta có nhiều như vậy.”
“Hôm nay coi như vẫn ít, rất nhiều người còn chưa biết đến tin tức này, ngày mai sợ là càng náo nhiệt.” Đồng Thủy Đào đổi hướng xe ngựa, miễn cho đụng phải người khác.
Chỉ là lúc vừa định đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc cũng chen tới chen lui trong đám người.
Nàng vội vàng kéo dây cương: “Tiểu thư, đó có phải là Tiểu Diên không?”
Cố Vân Đông tập trung nhìn, phải không?? Vóc dáng Tiểu Diên nho nhỏ, lúc này cũng xếp sau hàng dài.
Chỉ là trước sau có quá nhiều người, Cố Vân Đông nhìn thấy nàng ấy bị chen lấn ngã trái ngã phải rất nhiều lần, chân hình như còn bị giẫm vài cái, đau đến mặt trắng bệch.
Còn có người nói với nàng ấy mấy lời khó nghe, nếu không phải bên cạnh đều có nha dịch giữ gìn trật tự, e rằng nàng ấy đã bị ném ra ngoài.
Cố Vân Đông dừng một chút, lập tức xuống xe ngựa đi tới chỗ Tiểu Diên.
Tiểu Diên đang nỗ lực thò đầu về phía trước, nhìn thấy Cố Vân Đông đi tới còn sửng sốt một chút, rất nhanh lại lộ ra nụ cười: “Cố tỷ tỷ, tỷ cũng tới xếp hàng hả?”
Phía sau nàng ấy có một người phụ nữ lập tức đề phòng nhìn Cố Vân Đông, giống như sợ cô sẽ chen vào.
Cố Vân Đông lắc đầu: “Ta không phải tới xếp hàng, sao ngươi lại ở đây một mình, mẹ ngươi đâu?”
Nhắc tới Phạm thị, sắc mặt Tiểu Diên có chút cô đơn, thấp giọng nói: “Mẹ của ta bị cảm lạnh, lúc ta đi mua thuốc cho bà ấy, nghe người ta nói chuyện ở phủ nha này, ta liền tới đây xếp hàng.”
Nàng ấy nói xong, nâng nâng tay, trong tay quả nhiên có một bao thuốc, chỉ là chen tới chen lui, túi thuốc kia đã có chút dẹt.
Cố Vân Đông vẫy vẫy tay: “Ngươi ra đây trước đi, ta đưa ngươi về.”
“Nhưng, nhưng mà……” Tiểu Diên rất do dự, nàng nhìn hàng dài trước mặt mình, còn đám người dài ở phía sau, có chút không thể bước chân.
Nàng ấy biết bệnh đậu mùa này, lúc còn rất nhỏ có một một người bạn chơi khá thân, đã bị bệnh đậu mùa mà không thể qua khỏi.
Sau đó mẫu thân nói với nàng ấy mức độ nghiêm trọng của bệnh đậu mùa, nàng ấy đặc biệt hy vọng có thuốc có thể chữa khỏi bệnh này. Hiện giờ thật vất vả mới có được, nàng ấy không muốn bỏ qua.
Đồng Thủy Đào thấy thế, lập tức tiến đến nói nhỏ bên tai nàng ấy: “Tiểu thư nhà ta quen biết với ‘ thái y ’ từ kinh thành tới, yên tâm đi.”
Tiểu Diên nghe xong đôi mắt lập tức sáng ngời, lúc này mới bước ra khỏi hàng ngũ.
Cố Vân Đông cùng nàng ấy lên xe ngựa, nhìn người đang xếp hàng dài chậm rãi thở ra một hơi.
Tiểu Diên đã giúp các cô, cô nhìn thấy nàng ấy một mình chật vật như vậy, tất nhiên sẽ không thể ngồi yên.
Hai người trực tiếp đưa nàng ấy về nhà, Phạm thị quả thật đang bị cảm, cũng may sau khi uống thuốc xong đã đỡ rất nhiều, thấy Tiểu Diên đi lấy thuốc đã lâu nhưng chưa trở về, bà ấy cũng vô cùng sốt ruột.
Thấy mấy người Cố Vân Đông, bà ấy nhanh chóng đi vào phòng tránh lây bệnh cho các cô.
Bởi vậy cha của Tiểu Diên đã chiêu đãi Cố Vân Đông, chuyện ở nha môn bên kia Cố Vân Đông giải thích với hắn một phen, cha của Tiểu Diên lập tức kích động.
“Có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa? Thật vậy sao, vậy ta đi tới xếp hàng, đăng ký tên cho Tiểu Diên nhà ta.”
Cố Vân Đông vội ngăn hắn lại: “Khoan đã, ta vừa mới đặc biệt đưa Tiểu Diên về đây, cho nên không cần đi xếp hàng nữa. Ta sẽ đưa A Trư lại đây phòng ngừa cho Tiểu Diên trước.”
Không chỉ có gia đình Tiểu Diên sống ở đây, còn có Tô gia, và mấy người Thung Tử bọn họ. Nên làm cho tất cả mọi người cùng một lúc để tránh những rắc rối trong tương lai.
Tuy nhiên người làm lại là A Trư, còn Thiệu Thanh Viễn căn bản không có thời gian.
Hơn nữa, so với Tống Đức Giang, khả năng A Trư còn hiểu rõ hơn. Rốt cuộc kể từ khi Thiệu Thanh Viễn bắt đầu dò hỏi nghiệm chứng về bệnh đậu mùa, A Trư vẫn luôn theo bên người học tập. Thậm chí hắn còn tự làm cho mình nhiễm bệnh đậu bò cho nên kỹ thuật của hắn sẽ không thành vấn đề.
Cha Tiểu Diên càng cảm kích hơn: “Vậy phải làm phiền Trư đại phu.”
Cố Vân Đông: “……” Trư đại phu???
Khóe miệng cô không khỏi giật giật, có vẻ hơi khó nghe. A Trư có phải nên đổi cái tên khác không? Trước kia gọi là gì?
Cô phải hỏi thử mới được.
Cố Vân Đông lắc đầu, hẹn Tiểu Diên thời gian phòng ngừa bệnh đậu mùa xong, lúc này mới cùng Đồng Thủy Đào rời đi.
Không nghĩ tới vừa ra cửa, vừa vặn thấy Tô mẫu nhà bên cạnh.
Tô mẫu thấy cô cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó rất kích động chào cô.
“Cố chủ nhân, sao ngươi lại tới đây?”
“Trên đường gặp được Tiểu Diên nên đưa nàng ấy trở về.” Cố Vân Đông gật đầu: “Thím, người đang bận vậy chúng ta về trước.”
Cố Vân Đông nói xong, lại lần nữa nhấc chân.
Tô mẫu lại chạy đến trước mặt cô: “Này, đợi đã, Cố chủ nhân.”
“Thím có việc gì sao?”
“Ta, ta quả thật có chuyện này muốn hỏi ý của ngươi một chút.”