Chương 517: Một Đôi Trời Sinh
Cố Vân Đông nhướng mày: "Được rồi, thím hỏi đi."
Mẹ Tô lại nhìn trái phải, bộ dạng không dễ nói ở đây.
Cố Vân Đông nhìn thời gian còn sớm, dứt khoát nói: "Không bằng đi vào nhà rồi nói."
"Đúng, đúng, cô chủ Cố mời vào bên trong."
Vào Tô gia, mẹ Tô lập tức rót cho cô một ly nước, rất nhiệt tình.
Cố Vân Đông cầm chén trên tay, hỏi thẳng: "Thím có vấn đề gì cứ nói với ta, hiện tại Tô Trường Thuận và Tô Tinh đều giúp ta làm việc, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp thím."
“Vậy, ta sẽ nói thẳng." Bà Tô ho nhẹ một tiếng, mặc dù ở nhà, bà vẫn nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn hỏi cô chủ Cố một chút, Thung Tử kia là người thế nào?"
Thung Tử??
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Sao thím lại hỏi hắn?"
“Không phải vì hắn và Trường Thuận nhà ta đều làm tiểu nhị trong Cố Ký sao? Hai người ở chung lâu quan hệ cũng rất tốt, qua nhà ta hai lần, ta nhìn tiểu tử này rất tinh thần, cũng lễ nghĩa, làm việc hào sảng còn thông minh, nên, nên rất thích."
Cố Vân Đông chớp chớp mắt: "Cho nên..."
"Cho nên... ta đã nói Thuận Tử nhà ta hỏi thăm một chút, biết Thung Tử còn chưa đính hôn, nhân khẩu trong nhà cũng đơn giản."
Cố Vân Đông đột nhiên hiểu ra, trong nháy mắt mở to hai mắt: "Thím coi trọng hắn? Muốn hắn và... Tô Tinh..."
Mẹ Tô có vài phần ngượng ngùng: "Ta cũng không sợ ngươi chê cười, ta quả thật có ý nghĩ này."
Bây giờ cuộc sống của bà rất tốt, con cái đều có công việc, trong nhà cũng bắt đầu chậm rãi có tiền tiết kiệm.
Hiện tại lo lắng nhất chính là hộ sự của nữ nhi, thằng cả còn tốt, là nam tử, bộ dạng cũng không lạnh lùng. Nhất là sau khi làm tiểu nhị Cố Ký, có không ít bà mối đến hỏi, chỉ là thằng cả muốn kiếm thêm chút tiền, sau đó mới thành thân.
Nhưng Tô Tinh thì khác, lúc trước nó đã từng bị từ hôn. Đầu năm nay nữ tử bị từ hôn thanh danh sẽ không tốt, nhiều người cũng mặc kệ lý do từ hôn của ngươi là gì, dù sao vừa nghe từ hôn đã lập tức không vui.
Cũng có vài nhà coi trọng Tô Tinh, nhưng điều kiện lại quá kém, không phải góa chồng thì là thân thể không tốt, bằng không chính là muốn tìm một người vợ cần cù làm giúp việc cho người ta.
Nhà như vậy, mẹ Tô làm sao đồng ý được?
Về sau Tô Tinh làm nữ tiểu nhị ở Tân Minh Các, người có điều kiện tốt một chút ngược lại cũng có. Nhưng nhân phẩm quá kém, hơn nữa còn có mấy gia đình lại đánh chủ ý với tiền công hàng tháng của Tô Tinh, yêu cầu nó nộp lên toàn bộ tiền bạc.
Cũng có người ghét bỏ nó xuất đầu lộ diện, nên sau khi thành thân phải từ chức, miễn cho mất mặt. Nhưng quay đầu lại nói có thể đem công việc này nhường cho những người khác làm, dù sao Tân Minh Các cũng có bà tử lớn tuổi làm việc ở phòng bếp.
Mẹ Tô nghe được thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, những người này tính toán tốt thật đấy.
Bởi vì việc này, mẹ Tô có chút nản lòng thoái chí.
Cho đến khi nhìn thấy Thung Tử, chàng thanh niên này miệng ngọt, mắt ngay thẳng. Bản thân có công việc, nhân khẩu trong nhà đơn giản, muội muội hắn cũng là nữ tiểu nhị của Tân Minh Các.
Mẹ Tô càng nhìn càng thích, càng cảm thấy hắn và nữ nhi nhà mình là một đôi trời sinh.
Về phần Thung Tử là người phủ thành hay là người nông thôn, chuyện này một chút cũng không quan trọng.
Cố Vân Đông nghe được có chút ngây ra, thật đúng là coi trọng Thung Tử?
Câu hỏi đặt ra là, tại sao lại hỏi cô?
Tuy rằng cô là chủ nhân, nhưng cô còn chưa thành thân mà.
Cô thật sự chỉ là một cô nương, Cố Vân Đông ủy khuất.
Bà Tô thấy cô im lặng, có chút nhỏ giọng hỏi: "Cố, cô chủ Cố? Có gì không ổn sao? Hay là Thung Tử ở nông thôn đã thành thân?"
“Không, hắn chưa thành thân.” Cố Vân Đông vội vàng lắc đầu.
Bà Tô thở phào nhẹ nhõm: "Cô chủ Cố, việc này ta chưa từng nói với người khác, ngay cả Thung Tử cũng không nói. Ta nghĩ hỏi ngươi trước, trước tiên tìm hiểu xem Thung Tử là người như thế nào đã."
Là Người Thế Nào?
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, vẫn nên tiêm cho bà Tô một mũi dự phòng trước: "Con người Thung Tử quả thật không tệ, hắn vốn làm tiểu nhị ở Cố Ký huyện thành, bởi vì làm tốt ta mới điều người đến phủ thành. Nhưng có một chuyện ta phải nói rõ ràng với thím trước, trước kia, hắn ở trong thôn là một tên côn đồ, tuy rằng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng những chuyện như trộm vặt móc túi vẫn có đấy."
Cố Vân Đông không chắc mẹ Tô có để ý đến chuyện này không, nếu để ý, vậy chuyện này cứ quên đi.
Mẹ Tô quả nhiên ngẩn người, tên côn đồ?
Chuyện này bà ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, càng không ngờ tới.
Cố Vân Đông cũng không giấu diếm, nói rõ ràng nguyên nhân vì sao hắn lại trở thành côn đồ, cũng nói ra những thay đổi và cố gắng của hắn trong thời gian này.
Bà Tô cúi đầu, im lặng một hồi lâu.
Sau đó ngẩng đầu nói: "Nếu nói như vậy, hắn làm côn đồ cũng là vì cha mẹ muội muội, hôm nay trở nên tốt hơn, cũng biết phấn đấu, chuyện trước kia coi như bỏ qua. Hơn nữa nhìn một góc độ khác hắn cũng là người trọng tình trọng nghĩa, rất để ý người nhà của mình, dùng phương thức của mình bảo vệ bọn họ."
Bà Tô cảm thấy, con người không thể hoàn hảo, bà không hiểu cái gì mà đại nhân đại nghĩa, nhưng một người đàn ông đối xử tốt với người nhà, có trách nhiệm. Biết hiếu thảo với cha mẹ, yêu thương em gái, cố gắng kiếm tiền, tương lai đối với vợ cũng sẽ không kém.
Bọn họ đều là những người bình thường, có thể bảo vệ tốt gia đình nhỏ của mình là đủ rồi.
Giờ khắc này, Cố Vân Đông lại cảm thấy mẹ Tô là người cực kỳ thông thấu.
Nhưng...
Thung Tử một lòng phát triển sự nghiệp ah?
Hắn hình như còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân, mục tiêu của hắn là làm chưởng quỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh! !
Cố Vân Đông nghĩ đến đây, mới nói: "Nếu thím cảm thấy Thung Tử không tệ, vậy ta sẽ thăm dò ý tứ của hắn, nếu hắn cũng có ý, sẽ nói hắn tìm bà mối đến cầu hôn. Nếu hắn còn chưa muốn thành thân, vậy việc này chúng ta coi như chưa từng nói qua, thím thấy thế nào?"
Mẹ Tô cười gật đầu: "Vậy đa tạ cô chủ Cố."
Cố Vân Đông khoát tay: "Không cần, bọn họ đều là tiểu nhị trong cửa hàng của ta, nếu có thể thành chuyện tốt, ta cũng cao hứng."
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào rời khỏi Tô gia.
Sau khi lên xe ngựa, Đồng Thủy Đào nhìn cô một cái, dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đi Cố Ký tìm Thung Tử sao?”