Chương 519: Nhìn Thấy Thiệu Thanh Viễn
Người này là Phan trưởng quầy, ngày ấy vừa lúc hắn không có việc gì làm bèn đến trà lâu Hồng Vận ở bên cạnh nghe kể chuyện, nghe được tin trong lòng hắn nhiệt huyết sôi trào kích động không thôi. Sau khi Đái công tử nói có thể đăng ký, hắn không nói hai lời lập tức chạy như bay đến cổng phủ nha.
May mắn thay, hắn đuổi kịp trở thành người đăng kí cuối cùng tranh được vị trí cuối, thiếu chút nữa thì rớt luôn cái mạng già của hắn.
Nhưng hôm nay lúc thật sự đến phòng ngừa, hắn lại bắt đầu cảm thấy bất an, sợ lúc trước mình đưa ra quyết định sai lầm.
Do đó không nhịn được mà liên tục lùi lại phía sau. Nhưng vào đúng lúc này, cổng chính phủ nha mở ra.
Hai đội nha dịch nhanh chóng chạy ra từ bên trong, khiến cho ngoài cửa phủ nha không còn một chỗ trống. Đái tri phủ dẫn theo nhóm trợ tá đi ra ngoài.
Nhìn đám người đang chen chúc la hét ầm ĩ bên ngoài, ông lập tức xua tay, ý bảo mọi người tạm thời dừng lại trước đã, sau đó nói: “Yên lặng, ta biết chắc chắn mọi người vẫn còn có chút nghi ngờ, không tin tưởng biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, ở đây ta bảo đảm, biện pháp ghép mủ bệnh đậu bò quả thật có thể ngăn ngừa bệnh đậu mùa. Biện pháp này đã được toàn bộ thái ý của Thái Y Viện thừa nhận và chứng thực, được chính Hoàng Thượng ban thưởng tên, còn có đích thân Nhị hoàng tử tự mình kiểm nghiệm, cho nên mọi người có thể yên tâm.”
Tri phủ đại nhân là người có uy danh, được người dân xem trọng, những người ở đây sau khi nghe ông ấy nói những lời này, lập tức cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đái tri phủ tiếp tục nói: “Hơn nữa, lần này người tới phủ Tuyên Hòa chúng hướng dẫn các đại phu phương pháp phòng ngừa đậu mùa, chính là người đã làm cho nhị hoàng tử.”
“Ồ……” Phía dưới kinh ngạc một trận, rất nhanh lại bắt đầu vui mừng kích động.
Người tự mình ghép mủ cho nhị hoàng tử, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu y thuật không tốt, kỹ thuật không thành thạo, thì nhất định Hoàng Thượng sẽ không yên tâm để hắn ra tay, đúng không?
Lời nói của Đái tri phủ giống như cho mọi người uống một viên thuốc an thần.
Nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm vô cùng an tâm của dân chúng, Đái tri phủ hài lòng nói: “Bây giờ, mời hai trăm người đăng kí đầu tiên đi theo Vương bộ đầu, đến Vạn Kim Các, chúng ta sẽ làm phòng ngừa ở đó.”
Vạn Kim Các là một tòa đại viện, cách phủ nha không xa, từng là phủ đệ dưới danh nghĩa của quan viên, từ sau khi xét nhà thì nơi này bị bỏ trống.
Bởi vì nghe nói phong thuỷ viện này không tốt, hơn nữa giá chào bán không thấp, đến nay chưa có ai mua, cho nên nơi này vẫn thuộc về quyền sở hữu của quan phủ.
Vừa hay, việc phòng ngừa phải mất ít nhất ba tháng, dân chúng lại đông, tiến hành ở phủ nha chắc chắn sẽ rất bất tiện. Đái tri phủ nghĩ tới nghĩ lui, liền cho người đến Vạn Kim Các dọn dẹp, đưa người bố trí ổn thỏa ở chỗ này.
Ông ấy bên này vừa mới dứt lời, bên kia sư gia đã bắt đầu gọi tên, sau đó Vương bộ đầu đưa những người này đến Vạn Kim Các.
Hôm nay không chỉ phải tiêm phòng cho hai trăm người theo phía sau, mà trùng trùng điệp điệp có ít nhất hơn một ngàn người dọc cả đường đi.
Ngoại trừ hai trăm người này ra, có hơn ngàn người cũng đi theo qua đó, dừng chân trước Vạn Kim Các.
Sau đó bọn họ nhìn thấy đã có hơn trăm đại phu đang đứng đợi bên trong cổng.
Mấy chục người trong số đó còn là đại phu có tiếng ở phủ thành, rất nhiều người biết, y đức vô cùng tốt.
Nhìn thấy bọn họ, những người này cảm thấy càng yên tâm.
Vương bộ đầu nhanh chóng gọi tên, dẫn những người dân này đến trước mặt đại phu.
Những người còn lại chưa đến lượt thì tạm thời đứng đợi ở bên cạnh.
Phan chưởng quầy bởi vì là người cuối cùng, nên bây giờ hắn chưa phải làm gì, nhưng vẫn vô cùng căng thẳng nhìn về phía những người đang ghép mủ bệnh đậu bò.
Nhìn một lát thì cảm thấy trong người không thoải mái, vì thế quay đầu nhìn chỗ khác, sau đó, đã nhìn thấy…… Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn vừa mới tách khỏi Cố Vân Đông, hắn không để cô vào Vạn Kim Các.
Nơi này toàn người là người, lại còn đang ghép mủ, không khí không sạch sẽ, sao có thể đưa người đến đây được.
Trước khi rời đi Cố Vân Đông đưa cho hắn rất nhiều khẩu trang cho hắn đeo, số còn dư thì chia cho các đại phu khác cùng dùng, việc này ít nhiều cũng có chỗ có lợi.
Thiệu Thanh Viễn nhận lấy khẩu trang xong thì bắt cô đi về trước. Sau khi tận mắt thấy Cố Vân Đông rời đi, hắn mới xoay người đi vào Vạn Kim Các.
Lúc này hắn đang phát khẩu trang cho những đại phu đang làm công tác chuẩn bị, cho nên chính bản thân hắn còn chưa kịp đeo khẩu trang.
Mấy đại phu này trước kia cũng đã từng tiếp xúc với triệu chứng của dịch bệnh, khi đó bọn họ sẽ lấy một miếng gạc che mũi và miệng. Bây giờ nhìn thấy thứ mà Thiệu Thanh Viễn mang đến, bọn họ cảm thấy thật mới lạ.
Chiếc khẩu trang này rất nhẹ lai thoáng mát, dùng hai dây đai buộc ra sau tai, cho dù chạy bộ cũng không dễ ràng rơi ra, vô cùng tiện lợi.
Đám người vô cùng vui mừng cảm tạ ý tốt của Thiệu Thanh Viễn.
Ở chung với Thiêu Thanh Viễn nhiều ngày, bọn họ càng cảm thấy người trẻ tuổi này không những cực kỳ có thiên phú về mặt y thuật, mà còn không hề giấu nghề.
Khi bọn họ hỏi hắn về phương pháp mà các thái y ở kinh thành sử dụng để đối phó với chứng bệnh, hắn cũng sẽ thoải mái nói cho bọn họ.
Hơn nữa hắn làm việc vô cùng thận trọng. Mấy ngày nay ngoại trừ việc nghe về quá trình ghép mủ đậu bò ra, bọn họ còn tự mình đến nhà lao ghép cho những tội nhân đã phạm vào tử tội, lúc đó Thiệu Thanh Viễn đều đứng ở bên cạnh, đích thân chỉ đạo.
Bởi vậy mỗi người bọn họ đều đã có kinh nghiệm, bây giờ khi đối mặt với những bá tính này, trái lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã phát xong khẩu trang, cái còn lại chính là cái Cố Vân Đông tự mình làm cho hắn.
Hắn cầm lên nhìn một chút, vừa mới đeo lên chưa được một giây, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Phan chưởng quầy quét qua.
Phan chưởng quầy sợ ngây người, ông ta đã quá quen thuộc với Thiệu Thanh Viễn rồi, người này chẳng những hại mình mất hết mặt mũi, còn phải chịu cảnh lao ngục. Hiện giờ cuộc sống của Phan chưởng quầy ngày càng tệ, cho nên dù Thiệu Thanh Viễn có hóa thành tro, ông ta cũng có thể nhận ra.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao người này lại xuất hiện ở đây?
Thấy trên mặt hắn cũng đeo thứ giống với các đại phu khác, chẳng lẽ hắn cũng là đại phu ư?
Nhưng sao có thể thế được?
Trong lòng Phan chưởng quầy nổi lên nghi hoặc, nhưng rốt cuộc ông ta đã ngã một lần khôn hơn một chút, không lập tức làm ầm ĩ lên, mà ngược lại bắt đầu cẩn thận quan sát.
Sau đó ông ta phát hiện, Thiệu Thanh Viễn không tự mình ghép mủ cho người ta, mà đi qua đi lại giữa các đại phu, hướng dẫn cách thức ghép mủ cho bọn họ, dáng vẻ kia giống như là, giống như là……
Đúng rồi, dáng vẻ giống như hắn chính là lão đại, như thể hắn chính là vị thái y đến từ kinh thành kia, đặc biệt tới phủ thành để hướng dẫn những đại phu này làm việc.
Sao có thể thế được? Hắn chỉ là một tên tiểu tử thối đến từ nông thôn mà thôi, sao có thể có bản lĩnh như vậy được?
Sự tức giận trong Phan chưởng quầy bùng cháy dữ dội, theo đó còn mang theo một tia hưng phấn mơ hồ.
Ông ta sẽ đến vạch trần hắn ta.
Nhưng mà để bảo đảm an toàn, Phan chưởng quầy vẫn kiềm chế cơn xúc động, lặng lẽ đi đến chỗ một lão đại phu thoạt nhìn tính tình có vẻ khá tốt, làm bộ tò mò hỏi: “Đại phu, vị công tử kia là ai thế? Người này cũng là đại phu à? Sao ta không thấy hắn giúp các người làm?”
Vị đại phu nọ đúng lúc rảnh rỗi, nghe vậy nhìn thoáng qua hướng ngón tay Phan chưởng quầy chỉ tức khắc cười: “À, ngươi nói Thiệu công tử à, hắn chính là thái y kinh thành phái tới. Hắn tới đây trông chừng, đương nhiên sẽ không tự mình động tay.”
“Hắn? Thái y đến từ kinh thành? Sao có thể?”