Chương 520: Ông Ta Muốn Vạch Trần Hắn
Phan chưởng quầy đột nhiên đứng lên, mặc dù trong lòng ông ta đã có suy đoán, nhưng ông vẫn cảm thấy khiếp sợ mà kêu ra tiếng.
Âm thanh này có chút lớn, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả những người ở trong sảnh chính.
Vị thái y vừa mới trả lời vấn đề của ông ta lập tức có chút không vui: “Ngươi ồn ào cái gì thế? Sao Thiệu công tử lại không thể là thái y đền từ kinh thành được?”
“Nhưng, nhưng hắn……” Phan chưởng quầy chỉ vào Thiệu Thanh Viễn, đầu óc lại đang hoạt động liên tục.
Ông ta biết Thiệu Thanh Viễn là người huyện Phượng Khai, còn biết hắn chính là một tên tiểu tử nghèo tới từ nông thôn, vì mấy chục văn tiền công một ngày mà làm thuê ở cửa hàng ông ta, để ông ta tùy ý quát mắng. Trên người ngay cả một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, ăn cũng chỉ toàn ăn màn thầu, chẳng có lấy nổi một người thân.
Hắn sao có thể là thái y từ kinh thánh phái tới được?
Đây là kẻ lừa đảo, đây rõ ràng chính là kẻ kẻ lừa đảo mà.
Đúng rồi, người này còn giấu giếm được cả tri phủ đại nhân, hắn muốn hại chết toàn bộ người ở phủ Tuyên Hòa đây mà.
Phan chưởng quầy bắt đầu kích động, cuối cùng ông ta cũng tìm được cơ hội trả thù rồi.
Bởi vậy, khi có nha dịch cho rằng ông ta tới đây để gây rối đang định ném ông ta ra ngoài, thì ông ta lập tức la to lên: “Buông ta ra, ta nói cho các người biết, hắn ta căn bản chẳng phải thái y tới từ kinh thành gì cả, hắn ta chính là một tên lừa đảo. Thật đó, ta đã thấy hắn, hắn chính là một tên tiểu tử nghèo không một xu dính túi lại còn tàn nhẫn độc ác, sao có thể là thái y đến cứu người được chứ.”
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây người, ngay cả vị nha dịch kia cũng dừng động tác lại.
Thiệu Thanh Viễn nhìn Phan chưởng quầy, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Hắn tỏ vẻ…… Người này là ai?
Mình biết ông ta à? Mình đã từng gặp ông ta ư?
Phan chưởng quầy thấy vẻ mặt này của hắn, lại càng thêm tức giận đến sôi người. Được lắm, còn làm bộ không quen biết mình.
Tuy rằng đã gần hai năm trôi qua, nhưng lúc trước hắn hung hăng, nhục mạ ông ta như thế, sao tên tiểu tử thối này lại có thể không nhớ rõ ông ta được?
Phan chưởng quầy thoát khỏi tay của nha dịch, thình lình chạy đến trước mặt hắn, cười lạnh nói: “Ngươi bớt giả bộ cho ta, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm hại dân chúng phủ Tuyên Hòa chúng ta đâu.”
Ông ta nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt, hừ, nếu ông ở trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của Thiệu Thanh Viễn, Tri phủ đại nhân khẳng định sẽ rửa mắt mà nhìn ông ta, người dân phủ Tuyên Hòa sẽ cảm kích ơn cứu mạng của ông ta.
Đến lúc đó, những thứ mà ông ta đã đánh mất trước đây, tất cả đều sẽ quay trở lại.
Nghĩ đến đây Phan chưởng quầy liền kích động đến run rẩy. Ông ta lớn tiếng hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải người huyện Phượng Khai hay không, có phải tên ngươi là Thiệu Thanh Viễn đúng không?”
“Đúng, vậy thì sao?” Thiệu Thanh Viễn hơi híp mắt lại.
Phan chưởng quầy ‘ ha ’ một tiếng, nói với mọi người: “Mọi người nghe thấy chưa? Hắn ta là người huyện Phượng Khai, căn bản không phải là thái y đến từ kinh thành gì cả. Hắn ta chính là kẻ lừa đảo, tới hại mọi người.”
Những người có mặt ở đây ồn ào kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, đồng loạt đứng dậy lùi về phía sau.
Có người vừa mới được ghép mủ xong hoảng loạn bật khóc, sợ hãi túm lấy đại phu trước mặt, cầu xin ông ấy cứu mình.
Khung cảnh dần trở lên hỗn loạn, tiếng khóc và tiếng la hét đan xen nhau không ngừng vang lên.
Vương bộ đầu nhíu chặt mày, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Im hết cả đi, ai còn ầm ĩ nữa thì đuổi hết ra bên ngoài.”
Trong đại sảnh nháy mắt trở nên an tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn với ánh mắt đầy phẫn hận.
Thiệu Thanh Viễn lại cứ như một tên ngốc mà nhìn ông ta, Phan chưởng quầy lập tức cảm thấy vô cùng hả hê.
Một lát sau, hắn lấy thứ gì đó từ trong người ra, hỏi ông ta: “Biết đây là cái gì không?”
Phan chưởng quầy sửng sốt, rướn cổ lên trừng mắt nhìn.
Lúc đầu ông ta còn chưa hiểu lắm, nhưng một lát sau sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi, sao ngươi lại có cái này?”
“Ngươi thấy sao?” Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng nhìn ông ta.
Có người đứng bên cạnh nhìn không rõ lắm, cũng không hiểu đấy là cái gì, vội vàng hỏi: “Đó là cái gì?”
Vương bộ đầu lạnh giọng giải đáp nghi ngờ của mọi người: “Đó là ngư phù, quan viên trong triều ta ai cũng có vật này, dùng để chứng minh thân phận, Thiệu công tử là thái y, đương nhiên là cũng có.”
Ngư phù? Mệnh quan triều đình ai cũng có?
Nói như thế, hắn thật sự là thái y?
Tất cả mọi người tờ phào nhẹ nhõm, sau đó, trợn trừng mắt nhìn về phía Phan chưởng quầy: “Sao ngươi lại làm như vậy? Vốn chúng ta là nhóm đầu tiên ghép mủ, ngươi còn ở bên này nói xằng nói bậy hại chúng ta lo lắng hãi hùng.”
“Vương bộ đầu, người này e là có ý đồ xầu, nhanh bắt ông ta lại đi.”
Phan chưởng quầy lắc đầu: “Sao có thể chứ?” Sao một người trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đến được kinh thành, lại còn trở thành thái y?
Ông ta chộp lấy ngư phù trong tay Thiệu Thanh Viễn nhìn những ký tự được khắc trên đó.
Tên, còn cả địa chỉ, tất cả đều có ở đây, vậy mà đều đúng?
Nhưng, nhưng mà……
Thiệu Thanh Viễn lấy lại ngư phù: “Cút.”
Phan chưởng quầy theo bản năng lùi về phía sau một bước nhỏ, Vương bộ đầu tiến đến bắt lấy ông ta, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đại nhân chúng ta là loại quan hồ đồ sao? Chuyện này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn dân chúng, sao có thể chưa chứng thưc thân phận của Thiệu công tử mà đã giao chuyện lớn như vậy cho hắn? Thiệu công tử từ kinh thành đến đây, còn được Hoàng Thượng phái cấm vệ quân hộ tống.”
Không, không có cấm vệ quân, nhưng lời này vẫn phải nói cho tốt.
“Ta, ta……” Phan chưởng quầy lại tiếp tực lùi hai bước, trong lòng cuống thành một đoàn.
Những người ở có mặt ở đây còn chỉ chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến ông ta càng hoảng loạn hơn
Vương bộ đầu trực tiếp kéo ông ta ra ngoài: “Đây là ý chỉ của hoàng thượng, ngươi rõ ràng là có ý đồ riêng nên mới nghi ngờ Thiệu công tử, đi, theo ta đến nha môn một chuyến.”
“Đừng, đừng, đại nhân tha mạng cho ta, ta thật không có, ta chính là, là ta hiểu lầm, ta hiểu lầm thôi.”
Vương bộ đầu mặc kệ ông ta, trực tiếp túm người kéo ra ngoài: “Có phải hiểu lầm hay không, cứ đi nói với Tri phủ đại nhân đi.”
Phan chưởng quầy khóc lóc thảm thiết ngay tại chỗ, ông ta đã từng vào tù một lần rồi, ông ta không muốn phải vào đó lần nữa đâu.
Tiếng van xin của ông ta càng thêm khẩn thiết, nhưng cũng càng ngày càng xa.
Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng gì nữa, Thiệu Thanh Viễn mới nói với mọi người: “Không có việc gì, tiếp tục.”
Những người có mặt ở đây không hề nghi ngờ Thiệu Thanh Viễn, hắn có thể lấy ra ngư phù của thái y, đương nhiên có thể tin tưởng.
Thiệu Thanh Viễn vân vê ngư phù trong tay, hơi nheo măt lại.
Ngư phù này là hoàng đế đưa cho hắn, nếu muốn để hắn đảm nhận nhiệm vụ phòng ngừa bệnh đậu mùa cho toàn bộ phủ Tuyên Hòa, có vài thứ thiết yếu vẫn phải đưa cho hắn, có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Xem ra lo lắng của Hoàng Thượng quả nhiên không sai, ngư phù này quả thật đã chắn cho hắn một lần phiền toái.
Hắn đi dạo một vòng ở đại sảnh, thấy không còn vấn đề gì nữa, các đại phu cũng dần thuần thục hơn, thì không một tiếng động nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi Vạn Kim Các bằng cửa sau.
Có một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa sau, hai bên trái phải đều có hộ vệ trông coi, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, không ai ngăn hắn lại, để hắn đi thẳng đến trước xe ngựa, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên xe rời đi.
Có hai người ngồi trong xe ngựa, đang nhỏ giọng nói chuyện, thấy có động tĩnh lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.
“Phan chưởng quầy kia là thế nào vậy, đã xảy ra chuyện gì?”