Chương 521: Nhặt Được Tiền?
Người nói chuyện là Tần Văn Tranh, người đáng nhẽ ra đang ở huyện thành.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nói: “Chắc là người quen trước đây của ta, nhưng ta không nhớ rõ ông ta.”
Đái tri phủ xua xua tay: “Ta đã phái người đi điều tra ông ta, các ngươi nói xem, có phải ông ta định phá hoại chuyện chích ngừa đậu mùa lần này?”
“Xem ra không giống.” Tần Văn Tranh cúi đầu trầm tư: “Nếu có lòng muốn đến đây phá hoại việc phòng ngừa, không nên gửi loại nhân tài này tới chứ, trông cứ như tên đần.”
Thiệu Thanh Viễn tỏ vẻ tán đồng: “Không phải hắn, nhưng Phan chưởng quầy náo loạn một trận, khiến ta phát hiện một người có hành vi rất kỳ quái.”
“Ai?” Tần Văn Tranh vội vàng hỏi.
Sự kiện phòng bệnh lần này quả thực quá lớn, rất có khả năng sẽ bị người ta giở trò.
Đặc biệt là hai nơi, phủ Tuyên Hòa và huyện Phượng Khai. Tần Văn Tranh đảm nhiệm nhiệm vụ bí mật của hoàng đế mà ở huyện Phượng Khai này nhiều năm, có thể thấy rằng huyện Phượng Khai này cất giấu bí mật kinh thiên động địa.
Tuy rằng đã bắt được cha con Đào gia, nhưng đáng tiếc cha con bọn hắn không phải nhân vật quá quan trọng. Bên trong huyện thành phủ thành này ẩn nấp thứ gì đó rất ghê gớm, Tần Văn Tranh nhất định sẽ lôi ra từng kẻ một.
Cho nên lúc này đây, Hoàng Thượng ngoại trừ nói Thiệu Thanh Viễn báo cho Tần Văn Tranh làm tốt việc phòng ngừa đậu mùa ra, hoàng thượng còn âm thầm hạ xuống một đạo mật chỉ, phải luôn chú ý đến những người lén lút xuống tay ở đây.
Mặc dù Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông không muốn tham gia vào những chuyện này, nhưng....
Kể từ lúc Cố Vân Đông đưa phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa cho Tần Văn Tranh, rất nhiều chuyện đã vượt khỏi sự khống chế của bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn có thể cự tuyệt hoàng đế sao?
Không thể.
Cho nên, mặc kệ Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn có muốn dính líu vào mấy chuyện này hay không, thì giờ phút này cũng đã thân bất do kỷ.
Chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm bây giờ, chính là nhanh chóng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, như thế mới có thể ung dung tự tại sống cuộc sống của mình.
“Có một người đàn ông dáng người thấp bé, khoảng 20 tuổi, trông rất kỳ quái.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Lúc ấy Phan chưởng quầy đụng vào hắn, Trong tay hắn hình như còn cầm theo thứ gì đó, lúc bị Phan chưởng quầy đụng phải, hắn lập tức giấu đồ vào trong tay áo.”
Tần Văn Tranh và Đái tri phủ liếc mắt nhìn nhau một cái: “Nói như vậy, chúng ta còn phải cảm tạ tên Phan chưởng quầy này?”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Tùy các ngươi vậy.
Hắn bước xuống xe ngựa, chuyện kế tiếp là của Tần Văn Tranh và Đái tri phủ. Nam tử thấp bé này vẫn chưa biết mình đã bị lộ, cho nên Tần Văn Tranh chỉ cần phái người đi theo hắn, có lẽ sẽ thu hoạch được điều gì đó.
Hắn lại quay trở lại Vạn Kim Các, nhìn đám người vội vàng bận rộn, không khỏi thở dài một hơi.
Hắn nhớ Vân Đông rồi.
Lúc này Cố Vân Đông đã về đến Cố Ký, vừa xuống khỏi xe ngựa đã nhìn thấy dáng vẻ bận rộn vui vẻ của Thung Tử.
Trông hắn có vẻ hưng phấn thái quá, như thể vừa gặp chuyện vui gì đấy, thậm chí Cố Vân Đông tiến vào cũng chưa phát hiện ra.
Vẫn là Tô Trường Thuận gọi một tiếng chủ nhân trước, hắn mới vội vàng xoay người lại.
Cố Vân Đông đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Nhìn ngươi rất có tinh thần, đã thích ứng với công việc ở phủ thành chưa?”
“Thích ứng, vô cùng thích ứng.” Thung Tử liên tục gật đầu.
Cố Vân Đông đến bên cạnh ngồi xuống, Thung Tử lập tức rót cho cô một ly trà.
Bước chân của hắn nhanh nhẹn thoải mái, xem ra quả thật là gặp được chuyện tốt gì rồi.
“Ngươi nhặt được tiền à? Sao vui như vậy?”
“Không có không có.” Thung Tử lập tức lắc đầu, nghĩ một chút, vẫn nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, hôm qua ta ra ngoài thành gặp cha mẹ.”
“Ừ, sau đó thì sao?” Gặp cha mẹ nên vui mừng như vậy?
Thung Tử tủm tỉm cười hì hì: “Sau đó, lúc về ta gặp được một người.”
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Tô Trường Thuận vẫn đang bận bịu làm việc, hắn càng đè thấp giọng hơn: “Chủ nhân, người biết người nọ làm gì không?”
“…… Không biết.” Ngươi còn ra vẻ thần thần bí bí, không thể nói một lần cho xong sao?
Nụ cười của Thung Tử cười càng thêm thô bỉ: “Người nọ là thầy tướng số. Chủ nhân, thầy tướng kia nói, năm nay vận may của ta cực kỳ tốt, rất nhanh thôi ta sẽ đạt được điều mà mình muốn. Chủ nhân người cũng biết, mong muốn trong lòng ta là sớm ngày được lên làm chưởng quầy mà, ta cảm thấy lời thầy tướng kia nói chính là ý tứ này.”
Cố Vân Đông hết nói nổi: “Nếu ngươi muốn lên làm chưởng quầy, thì hình như không phải theo lời thầy tướng, mà là ta nói mới tính nhỉ?”
“Đấy là điều đương nhiên, nhưng vừa nghe thấy lời thầy tướng kia nói, ta lập tức đoán được năm nay chủ nhân tài vận hanh thông, nhất định lại muốn mở thêm một cửa hàng nữa, như vậy chẳng phải là ta có thể lên làm chưởng quầy sao?”
Cố Vân Đông: “……” Vòng vòng vèo vèo mà vuốt mông ngựa đây này.
Nhưng sao cô lại cảm thấy rất hưởng thụ, chuyện gì xảy ra vậy?
Cô nhìn Thung Tử, không nhịn được cười nói: “Không tồi. Nếu vậy, coi như thầy tướng kia xem khá chính xác. Nếu năm nay ngươi lên làm chưởng quầy, vậy có phải cũng nên suy xét đến chuyện hôn sự không?”
Cố Vân Đông chỉ thử dò hỏi, không nghĩ tới Thung Tử lại cười đến vô cùng thô bỉ.
Cố Vân Đông lẳng lặng che mắt, làm phiền ngươi sau này mà lên làm chưởng quầy, ngàn vạn lần đừng cười như thế, nếu không khách quan sẽ bị ngươi dọa chạy hết mất.
Thung Tử cười đủ rồi, mới nói: “Thật ra thầy tướng kia không chỉ xem tài vận mà còn xem cả vận đào hoa cho ta.”
Cố Vân Đông nhướn mày: “Ồ?”
“Hắn nói, vận đào hoa của ta năm nay cũng khá tốt, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, năm nay ta sẽ định hôn.”
Cố Vân Đông: “……” Thầy tướng số này là người nào thế?
Nói như vậy, con nghé con này rốt cuộc cũng biết yêu đương, không một lòng dốc sức phát triển sự nghiệp nữa?
Khá tốt khá tốt, như thế cô cũng tiện giúp mẹ Tô hỏi thăm hơn.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “Vậy ngươi có coi trọng cô nương nhà ai không?”
Thung Tử nhíu mày, chuyện này, thật đúng là chưa có.
Hắn không khỏi thở dài: “Chủ nhân cũng không phải là không biết, kể từ khi ta làm tiểu nhị, mục tiêu phấn đấu của ta chính là được lên làm chưởng quầy. Cho nên ta cực kỳ cực kỳ nỗ lực, mỗi ngày ta đều đi theo chưởng quầy học đọc, học tính bằng bàn tính. Trong đầu toàn là những thứ học được như văn tự trong sổ sách, khách nhân đến ta còn chưa kịp nhìn xem đấy là nam hay nữ, việc đầu tiên mà ta nghĩ tới chính là thầm cân nhắc trong lòng xem người ta muốn mua thứ gì, mua bao nhiêu, cần thêm nhiều hay ít bạc. Buổi tối sau khi ta về nhà, ăn cơm xong thì lại đếm bạc, không có cơ hội gặp mà coi trọng cô nương nhà người ta.”
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ run rẩy một chút, ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Thung Tử đáng thương vô cùng. Kỳ thật trước khi được lên làm chưởng quầy, hăn chưa muốn nghĩ tới việc cưới vợ.
Nếu là trước đây, thầy tướng kia mà nói năm nay hắn sẽ có vận đào hoa, hắn cũng không quan tâm.
Nhưng hiện tại không phải hắn đang sống cùng với muội muội và muội phu ư?
Hắn là một nam tử độc thân vậy mà phải chịu rất nhiều kích thích. Mỗi ngày hắn phải nhìn Khương Bảo và Lan Hoa Nhi tíu tít dính lấy nhau, cứ như thể cả thể giới chỉ có mình bọn họ, dường như chẳng còn ai khác.
Nhất là bình thường khi hắn gọi bọn họ, hai người lại làm như không nghe thấy, Thung Tử tức giận đến mức nhiều lần không muốn về nhà, ở lại hậu viện của cửa hàng.
Cho nên, hắn bắt đầu cảm thấy, mình cần phải suy xét đến việc hôn nhân.
Cố Vân Đông nghe xong không nhịn được trợn mắt xem thường.