Chương 523: Đổi Tên
Nhìn thấy Cố Vân Đông tiến vào, hai người đều dừng động tác.
"Cô nương sao lại tới đây?"
Cố Vân Đông vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy hai người A Cẩu A Thử từ hậu viện đi ra, A Miêu không có ở đây, đi theo Thiệu Thanh Viễn ở Vạn Kim Các.
Hùng đại phu cũng không ở đây, kẻ ngốc mê y học như ông ấy, đương nhiên đang nhiệt tình học về phương pháp ghép mủ phòng bệnh đậu mùa rồi. Cho nên giờ phút này, ông ấy cũng nằm trong hơn trăm đại phu đang ghép mủ cho người ta.
Nhưng ông ấy không có ở đây, cửa hàng thuốc buôn bán lại cực kỳ tốt.
Đại khái là sắp phòng ngừa toàn thành rồi, vẫn có một số ít người không yên tâm nên trước đó lặng lẽ đến tiệm thuốc mua thuốc. Nếu ghép mủ cái gì đó thất bại rồi, tốt xấu gì cũng có một đường lui không phải sao?
Cho nên Hùng đại phu không có ở đây, A Cẩu A Thử ngược lại đến hỗ trợ.
"Cô nương đến tìm chúng ta sao? Hay là đi đến hậu viện nghỉ ngơi trước một chút?”
"Không cần." Cố Vân Đông lắc đầu: "Ta tới tìm A..." Nói được một nửa lại dừng lại.
Cô nhớ tới xưng hô của cha Tiểu Diên, Trư đại phu?
Cô đột nhiên có chút không gọi nổi cái tên A Trư, dừng một chút, chỉ có thể đưa tay chỉ chỉ hắn đang đóng tủ thuốc từ trên thang gỗ đi xuống, nói: "Xuống trước, ta hỏi các ngươi một chuyện."
A Trư mờ mịt, vội vàng đi tới: "Chuyện gì vậy?”
Cố Vân Đông lại nhìn thoáng qua A Cẩu A Thử, nhíu mày hỏi: "Tên ban đầu của các ngươi là gì?”
Ba người nhìn nhau: "Sao cô nương lại đột nhiên hỏi cái này?”
“Ta chỉ nghĩ đến thôi, các ngươi tuổi tác cũng không nhỏ rồi, qua hai ba năm nữa cũng phải thành thân, sau này đi lại bên ngoài, cũng không thể để cho người ta tiếp tục gọi A Trư A Cẩu A Thử A Miêu, người ta còn tưởng rằng đi vào sở thú. Vậy nên đổi lại tên lúc trước kia có được không?”
Ba người sửng sốt, dừng một chút, lại trầm mặc xuống.
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: "Đương nhiên, nếu như các ngươi không muốn đổi, cũng không sao, ta chỉ đưa ra đề nghị.”
“Không phải, cô nương, chúng ta cũng không phải là không muốn đổi, chỉ là..." A Trư chần chờ một lát, mới nhỏ giọng phủ nhận.
Khương Bảo ở một bên nghe được đại khái, lúc này nói: "Ta cảm thấy đổi cũng tốt, hai ngày trước còn có khách tiến vào mua thuốc, trực tiếp gọi A Trư là Trư tiểu nhị."
Cố Vân Đông: "..." Thì ra không phải chỉ có cha Tiểu Diên gọi hắn là Trư đại phu.
A Trư trừng mắt nhìn Khương Bảo một cái, Khương Bảo nhướng mày với hắn, vẻ mặt đắc ý.
Rất lâu sau, A Thử là người lớn nhất trong ba người mới đại diện nói: "Cô nương, chúng ta kỳ thật cũng muốn đổi tên, nhưng mà, không muốn đổi lại tên trước kia, nếu như có thể, người có thể nói với chủ nhân một tiếng, cho chúng ta... Họ Thiệu không?"
"Tại sao?" Cố Vân Đông kinh ngạc.
A Thử cười khổ nói: "Chúng ta đều là cô nhi không cha không mẹ, lúc trước bốn người cùng nhau sinh hoạt, đã nói làm huynh đệ làm thân nhân, cho nên lúc đó mới lấy loạn tên A Miêu A Thử A Trư A Cẩu, cảm thấy như vậy... thân thiết hơn một chút, giống như chúng ta là một gia đình vậy. Nếu đổi lại tên ban đầu, họ khác nhau, tên xa lạ, chúng ta cảm thấy chúng ta lại trở thành cô nhi không cha không mẹ.”
Cố Vân Đông chấn động, cô không nghĩ tới trong lòng bọn họ lại nghĩ như vậy.
Lập tức có chút hối hận vì đề nghị vừa rồi.
Tuy rằng tên tuổi cũng không nói lên cái gì, nhưng đối với bốn người A Trư mà nói, ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau.
Động tác nghiền thuốc của Khương Bảo cũng dừng lại, thần sắc trên mặt trở nên nghiêm túc vài phần, không nói gì nữa.
Cố Vân Đông há miệng, vừa định nói đã nghe A Cẩu có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Cô nương, kỳ thật hiện tại chúng ta đều đi theo công tử, công tử cũng xem chúng ta là người nhà. Lúc trước chúng ta cũng nghĩ tới, không biết có thể đi theo họ Thiệu của công tử hay không, chỉ sợ... lại trèo quá cao.”
Bọn hắn trước kia cũng có cha mẹ huynh đệ, thậm chí tình cảm cũng rất tốt.
Nhưng từ sau khi bọn họ không còn, trên đời này giống như chỉ còn lại một mình bọn hắn. Thân nhân, họ hàng, bằng hữu gì đó, ngoại trừ bỏ đá xuống giếng ra, có người nào từng duỗi tay ra với bọn hắn?
Bốn người bọn hắn chỉ có nhau, bọn hắn chính là thân nhân, bằng hữu của đối phương.
Cho đến khi gặp được Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, bọn hắn mới dần dần có cảm giác thuộc về một nơi nào đó.
Nhưng đổi lại cái tên ban đầu, bọn hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí mơ hồ có chút bài xích.
Cố Vân Đông hiểu rõ, lập tức cười: "Chuyện này có vấn đề gì đâu? Ta làm chủ, các ngươi sẽ mang họ Thiệu. Dù sao cũng là tên, các ngươi tự mình nghĩ, sau đó đợi Thiệu đại ca nhàn rỗi một chút, lại quyết định.”
Ba người lập tức trở lên cao hứng, trên mặt mang theo một tia hưng phấn: "Thật vậy sao?”
"Ừm." Cố Vân Đông gật đầu thật mạnh.
Kỳ thật, trước khi Thiệu Thanh Viễn gặp được mình, không phải cũng lẻ loi một mình sao? Như vậy, cũng rất tốt.
Khương Bảo cũng vui thay bọn họ, thấy bầu không khí không tệ, lập tức phất phất tay nói: "Ta thay các ngươi đặt tên, ta nói với các ngươi, tên của ta do chính ta tự mình đổi lúc mười mấy tuổi đấy, dễ nghe đúng không?”
Ba người: "..." Không, bọn họ từ chối.
Cố Vân Đông thấy mọi chuyện đã nói xong, lúc này mới bắt đầu nói đến chính sự: "Hôm nay ta tới đây để tìm A Trư, ta muốn ngươi đi phố Hưng Thao giúp mấy người Tiểu Diên phòng bệnh đậu mùa trước."
A Trư nghe vậy lập tức hứng thú: "Được, không thành vấn đề, việc ghép mủ bệnh đậu mùa ta còn quen tay hơn những đại phu ở Vạn Kim Các, ta đi ngay bây giờ luôn.”
Nói xong vội xoay người chạy vào trong phòng lấy hộp thuốc của mình.
Cố Vân Đông sợ người nhà Tiểu Diêu không quen thuộc với bọn hắn nên nói Đồng Thủy Đào đi cùng.
Rồi cô tự mình trở về nhà trước.
Qua hai ngày sau, quả nhiên Thung Tử mặc một bộ quần áo mới chỉnh tề đi đến cửa hàng, buổi trưa Tô Tinh đến đưa cơm cho Tô Trường Thuận, lúc này hai người mới gặp mặt.
Cố Vân Đông không biết cụ thể bọn họ nói cái gì, nhưng ngày hôm sau Thung Tử đã chạy đi tìm vợ chồng Thạch gia, sau đó đến Tô gia cầu hôn.
Cố Vân Đông được mời đến làm chứng.
Hôn sự của Thung tử và Tô Tinh, đã được định ra chỉ trong một vài ngày.
Mà phòng bệnh đậu mùa ở Vạn Kim Các cũng đang tiến hành hừng hực khí thế, chuyện Phan chưởng quầy náo loạn ngày đó rốt cuộc vẫn truyền ra.
Rất nhiều người đều biết thái y kinh thành phái xuống này lại là người của huyện Phượng Khai.
Nhưng rốt cuộc là thật hay giả vẫn chưa xác định, mà đúng lúc này, ngoài cửa lớn của trà lâu Hồng Vận lại treo tiêu đề mới.
Mọi người chỉ vào tiêu đề này nghị luận sôi nổi, có người còn khẩn cấp muốn tìm ông chủ Lưu để hỏi rõ đáp án.
Hiện giờ việc phòng bệnh đậu mùa đã truyền khắp phủ thành, gần như là không ai không biết.
Cho nên lần này đến khách đến trà lâu Hồng Vận đặt trước vị trí còn nhiều hơn lần trước gấp đôi.
Thiệu Thanh Viễn lại mấy ngày không trở về, Vạn Kim Các có chỗ ở, người ghép mủ bệnh đậu bò xong tạm thời không thể rời đi, đều phải ở lại Vạn Kim Các vài ngày.
Thiệu Thanh Viễn là đại phu chủ trị, đương nhiên cũng phải tùy thời ứng phó tình huống bất ngờ.
Cũng may, người muốn gây sự ngày đó để lộ dấu vết bị Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy, hiện giờ đã bị Tần Văn Tranh bắt ra, bởi vậy đợt ghép mủ kế tiếp đều rất suôn sẻ.
Nhưng mà lúc này, ngoài thành lại đột nhiên có bảy tám người tới tìm Cố Vân Đông.