Chương 525: Cùng Làng Cùng Xóm
Nhưng mà bọn họ vừa nói xong, cửa viện đã bị gõ.
Phùng Đại Năng vừa mới được nhắc tới đã đi vào, trên mặt mang theo vẻ hổ thẹn, nói với Trần Lương: "Thôn trưởng, thật xin lỗi”.
Trần Lương sửng sốt: "Sao vậy?"
“Phòng giường tập thể đều hết rồi." Hắn hỏi rất nhiều nhà trọ bình dân, người ta đều nói đã không còn phòng.
Không chỉ phòng tập thể không còn, ngay cả phòng cao cấp và phòng bình thường cũng không còn.
Trần Lương kinh ngạc: "Phủ thành lớn như vậy mà không có phòng ở?" Đây cũng không phải là thời điểm chạy loạn, sao lại...
Cố Vân Đông vừa rồi cũng nghĩ đến, chỉ là chưa kịp nói, Phùng Đại Năng đã trở về.
Nhìn thần sắc có chút lo âu của mấy người Trần Lương, cô nói: "Phủ thành hiện tại đang phòng ngừa bệnh đậu mùa, cho nên có rất nhiều dân chúng nghe tin mà đến. Không chỉ phòng tập thể không còn, chỉ sợ rất nhiều viện tử cho thuê cũng không còn trống nữa.”
Chuyện này cũng là không thể tránh khỏi, dưới phủ Tuyên Hòa có không ít huyện thành, những người nghe được tin tức, khẳng định đều có chút khẩn trương chạy đến phủ thành xác minh tin tức có phải là thật hay không.
Thậm chí còn có một ít gia đình giàu có, bên người còn mang theo không ít hạ nhân hộ vệ, những người này đa số đều ở phòng tập thể.
Đám người Trần Lương đến hơi muộn, đương nhiên sẽ không còn chỗ.
"Vậy làm sao? Hay là, chúng ta đi vào miếu hoang chen chúc một đêm." Có người đề nghị.
Cũng có người nhìn thoáng qua căn nhà của Cố gia, đáng tiếc rất nhanh lại thất vọng, nơi này cũng quá nhỏ, Cố gia lại nhiều người như vậy, vẫn đừng nên nghĩ nữa.
Những người này đều là người của thôn Vĩnh Phúc, ngày thường quan hệ với Cố gia cũng coi như không tệ, Cố Vân Đông chắc chắn sẽ không để cho bọn họ đi ở miếu hoang, Như vậy sẽ thành cái gì?
"Trần bá, phía sau cửa hàng của cháu và Thiệu đại ca đều có sân, hiện tại ngược lại còn có mấy gian phòng trống. Nếu các người không ngại, chen chúc ở tạm đi.”
Hậu viện Cố Ký vốn có ba phòng ở, Trịnh Cương là chưởng quầy ở một gian, lúc trước cũng chuẩn bị cho Thung Tử một phòng, nhưng hắn và Khương Bảo thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài, chỉ thỉnh thoảng trực mới ở một đêm, cho nên chỉ có đệm với chăn đơn giản.
Còn có một gian, được chuẩn bị cho mấy người vận chuyển hàng hóa Trần Tiến Bảo, tương đối lớn.
Hậu viện cửa hàng thuốc của Thiệu Thanh Viễn lớn hơn một chút, hiện giờ có mấy người A Trư, cũng còn hai gian phòng trống, tính ra có bốn gian phòng, chín người ở cũng không thành vấn đề.
Trần Lương còn có chút băn khoăn: "Chuyện này, có phải quá phiền toái không.”
“Đều là đồng hương, nên giúp đỡ lẫn nhau. Trước kia Trần bá đã giúp cháu rất nhiều, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Chuyện đã nói xong, Trần Tiến Bảo biết vị trí cửa hàng, để hắn dẫn qua là được.
Một đám người lần đầu tiên nhìn thấy cửa hàng của Cố Vân Đông ở phủ thành, nhìn Cố Ký còn lớn hơn ở huyện thành rất nhiều, trong mắt mấy người đều lóe lên sự thán phục.
Cuối cùng quyết định ba người phụ nữ ở lại phòng trống bên Cố Ký, ba người một phòng. Trần Tiến Bảo và Trần Lương ở trong căn phòng thỉnh thoảng Thung Tử ở.
Bốn nam nhân còn lại thì đi thêm vài bước, đi đến tiệm thuốc của Thiệu Thanh Viễn.
Vì thế, ở rất rộng rãi.
Ít nhất, còn thoải mái hơn phòng tập thể ở nhà trọ bình dân nhiều.
Trần Lương còn có chút cảm khái: "Lúc trước nha đầu Cố gia mới mang theo mẹ và đệ đệ muội muội đến thôn Vĩnh Phúc, ta còn tưởng rằng nhà bọn họ không có nam tử trưởng thành sau này sợ là phải sống rất gian nan, không nghĩ tới, trong cả thôn, nhà sống tốt nhất chính là nhà bọn họ.”
Trần Tiến Bảo có chút tự hào, dù sao Cố Vân Đông bây giờ cũng là chủ của hắn đúng không?
"Đâu chỉ là nhà bọn họ, từ sau khi nàng đến, thôn Vĩnh Phúc cũng có bao nhiêu người sống những ngày tốt lành rồi. Trước kia mọi người đều phải đi vào trong thành tìm việc làm, khó tìm không nói, cho dù tìm được, làm đến mệt chết trong hai tháng, tiền công kia ngay cả cầm về nhà ăn tết cũng không đủ. Bây giờ bao nhiêu người hâm mộ thôn chúng ta, ngày tết nhà ai mà không có cá có thịt?”
Trần Lương cười: "Đúng vậy, nếu không có Cố gia, hiện tại chỉ sợ chúng ta thật sự phải đi miếu hoang chen chúc một đêm.” Nói không chừng ngay cả miếu hoang cũng không có chỗ cho bọn họ.
Hai cha con nói vài câu rồi nghỉ ngơi, mấy người trong phòng khác cũng đang nói đến Cố gia.
Bọn họ đều là lần đầu tiên đến phủ thành, tuy rằng có Trần Lương là thôn trưởng ở đây, cũng có cả Trần Tiến Bảo đi theo, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng thấp thỏm không chịu nổi.
Cho đến khi đến Cố gia, nhìn thấy người Cố gia, tâm trạng lúc này mới trở nên vững vàng.
Hiện giờ ở nơi không quen thuộc này, lại có một chỗ thoải mái nghỉ chân, có thể an tâm ngủ một giấc, thật sự rất tốt.
Cố gia vẫn như cũ, ăn cơm xong thì sớm nghỉ ngơi.
Đợi đến ngày hôm sau, Cố Vân Đông mang theo Dương thị và Vân Khả ra cửa.
Vết mụn trên người tiểu cô nương đã không còn, mấy ngày nay cô bé vẫn ở trong phòng, ngay cả sân cũng chưa từng đi ra, thật khiến cô bé buồn chết rồi.
Cố Vân Đông muốn dẫn con bé ra ngoài giải sầu, nghe kể chuyện một chút.
Cố Đại Giang phải đi thư viện, Cố Đại Phượng phải đi chợ, Biển Hán phải điêu khắc, bởi vậy chỉ có ba người các cô và Đồng Thủy Đào ra ngoài.
Đoàn người đi Cố Ký trước, khi đến đó thì những người khác đều đã ở đây.
Giờ phút này đang muốn giúp sửa sang lại hàng hóa, kết quả bị Thung Tử đuổi chạy tới hậu viện: "Chúng ta ở đây đều đã quen tay, các ngươi chuyển tới chuyển lui ta ngược lại sẽ tìm không thấy. Tất cả đi hậu viện nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân, cửa hàng lớn như vậy, các ngươi nhiều người đã chật ních.”
Trần Lương vỗ hắn một cái: "Thằng nhóc thối này.”
Nhưng vẫn đưa người đến sân sau.
Cố Vân Đông trực tiếp đi hậu viện tìm bọn họ, thấy mấy người đều không nhàn rỗi, vừa quét dọn vừa lau bàn, nhịn không được bật cười: "Trần bá, mọi người ăn sáng chưa?"
“Đều ăn rồi, Tiến Bảo nói bên kia có một tiệm bánh bao, chúng ta mỗi người mua hai cái bánh bao lớn, rất nhiều nhân, chỉ là rất đắt, tận hai đồng tiền một cái, huyện thành chúng ta chỉ có một đồng."
Phủ thành tuy rằng tốt, vừa lớn vừa phồn hoa, nhưng người không có chút tiền tiết kiệm nào sẽ không sống nổi ở đây, cái gì cũng đắt.
Cố Vân Đông thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nói với mấy người: "Vậy chúng ta đi thôi, giờ đi qua, cũng vừa kịp lúc.”
Mấy người lúc này đứng dậy, có người còn cẩn thận nhìn quần áo trên người mình, phát hiện không nhăn nheo mới an tâm.
Trà lâu Hồng Vận ở cách Cố Ký một khoảng, chờ bọn họ đến, phát hiện toàn bộ trà lâu đều chật ních người, ngay cả cửa cũng chen chúc mấy tầng, bọn họ cũng không qua được.
"Ai yo, trà lâu này làm ăn cũng quá tốt rồi, khách nhiều như vậy." Phía sau Trần Lương có một người phụ nữ họ Vạn, nhìn cảnh tượng trước mặt khiếp sợ mở miệng.
Cố Vân Đông nhìn trái nhìn phải, quả nhiên nhìn thấy tiểu nhị có để ra một lối đi nhỏ từ cửa ra vào, cô vội vàng mang theo người đi qua.
Tiểu nhị tiệm quen biết cô: "Cố cô nương tới rồi? Mời vào bên trong.”
Cố Vân Đông sớm đã đặt phòng riêng, cùng mọi người đi thẳng vào bên trong.
Những người ngoài cửa đều hâm mộ nhìn đoàn người bọn họ.