Chương 526: Hoá Ra Là Người Phủ Tuyên Hòa Chúng Ta
Người tiến vào trà lâu vẫn rất đông, mãi cho đến khi lên lầu hai, đoàn người rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại nhiều người như vậy, đông đến mức ta thiếu chút nữa không thở nổi.” Mọi người vừa lau mồ hôi trên thái dương, vừa sửa sang lại quần áo trên người.
Cố Vân Đông gọi tiểu nhị đưa lên hai bình trà, lại mang thêm vài món ăn vặt, điểm tâm lên cùng, lúc này mới nói mọi người ngồi xuống, nói với mấy Trần Lương: “Ngày thường cũng không nhiều người như vậy, không phải do hôm nay nội dung chuyện kể rất hấp dẫn sao? Cho nên mới nhiều người.”
Trần Lương kinh ngạc: “Hôm qua ngươi bảo bọn họ kể chuyện về phòng ngừa bệnh đậu mùa kia đúng không? Chẳng phải đã kể nói xong rồi sao? Sao nhiều ngày như vậy vẫn chưa nghe hết?”
"Chuyện phòng ngừa bệnh đậu mùa đã kể xong, kế tiếp còn có nữa, đợi chốc lát người nghe thử sẽ hiểu ngay.”
Trần Lương gật gật đầu, cũng thấy hứng thú.
Trước kia ông cũng đã tới trà lâu ở huyện thành, ở đó nghe kể chuyện, nhưng lúc ấy toàn ngồi xổm ngoài cửa, dựng lỗ tai nghe, đây là lần đầu tiên ngồi ở ghế lô lầu hai ở phủ thành, còn uống trà ăn điểm tâm, cảm giác này… Cũng rất chi là mới lạ.
Ông đã cảm thấy như vậy, những người khác chắc chắn càng thấy như thế.
Bọn họ cũng không dám uống trà, cặp mắt trông mong nhìn dưới lầu.
Vẫn là tiểu cô nương Vân Khả giống con hamster nhỏ ríu rít ríu rít đòi ăn thịt kho, vừa ngẩng đầu phát hiện mọi người chưa động đũa, nghĩ nghĩ rồi từ trên ghế tụt xuống chia cho mỗi người một miếng, lúc này mới vừa lòng gật đầu tiếp tục bò lên trên ghế ăn đồ ăn.
Cố Vân Đông sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé, ngay sau đó liền nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng la hét ầm ĩ.
“Ra rồi ra rồi, Phạm tiên sinh ra rồi, mọi người đều an tĩnh.”
Quả nhiên, dưới lầu nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Người trong phòng riêng cũng sôi nổi nhìn xuống thăm dò, Trần Lương một tay gắp miếng thịt kho bỏ vào trong miệng, mở to hai mắt nhìn xuống dưới lầu, nhìn người kia đi về phía sân khấu, tiên sinh mặc áo dài thoạt nhìn đặc biệt nho nhã.
Tiên sinh kể chuyện mặt mày hồng hào, đi đến cái bàn phía trước, đặt miếng gỗ và nước trà lên bàn, lúc này mới thong thả ung dung mở miệng: "Để mọi người đợi lâu, lão hủ tới muộn, trước tiên cho phép ta xin được nhận lỗi với mọi người mới đúng.”
Ông ta khom người vái chào.
Khách khứa dưới lầu đã sớm chờ không nổi, xua xua tay nói: “Phạm tiên sinh cũng đừng để ý chút lễ nghĩa này kia, nhanh nhanh bắt đầu thôi, chúng ta đã đợi rất nhiều ngày rồi, chỉ chờ tới hôm nay đó.”
"Đúng vậy, đúng vậy, Phạm tiên sinh mau bắt đầu, chúng ta rất muốn biết vị dũng sĩ phát minh phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa kia rốt cuộc là ai.”
Dũng sĩ?
Cố Vân Đông khóe miệng run rẩy mấy nhịp, ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà nhỏ.
Dưới lầu, động tác của Phạm tiên sinh vẫn chậm rì rì, mọi người ngứa ngáy hận không thể đi lên thay hắn kể chuyện.
Sau một lúc lâu, mới nghe được một tiếng gõ vang thật mạnh.
Một tiếng cực kỳ đột ngột, làm tim của mấy người trong phòng riêng đều hung hăng đập run lên, đến hô hấp cũng nhẹ hơn.
Ngay sau đó, nghe được Phạm tiên sinh cất cao tiếng nói: "Lần trước chúng ta đã nói đến chuyện có người ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành, trăm phương nghìn kế đưa phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa đến Tống phủ, thật khó khăn mới giao đến tay Tống thái y, lúc này mới giúp ngàn vạn bá tính nhận được tin mừng lớn lao này.”
Mọi người: “…” Ông ‘ngàn’ rất nhiều nha.
“Muốn nói người này rốt cuộc là ai, vậy phải nói thật tỉ mỉ.” Phạm tiên sinh lại gõ một phách thật mạnh, khóe miệng đột nhiên kiêu ngạo tự hào cười: “Nhưng càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng được chính là, người này, lại là người của phủ Tuyên Hòa chúng ta!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người chấn kinh.
“Phạm tiên sinh ngươi nói thật sao, vị dũng sĩ phát minh ra phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa này là người của phủ Tuyên Hòa chúng ta?”
"Trời ạ! Thế mà lại là người chỗ chúng ta, phủ Tuyên Hòa còn có nhân tài như vậy.”
“Ha ha ha, hoá ra là đồng hương, phủ Tuyên Hòa sắp nổi danh rồi.”
“Phạm tiên sinh ông mau nói đi, không chừng ông nói xong, ta còn quen biết người này đó.”
Phạm tiên sinh vừa lòng nhìn dáng vẻ kích động của mọi người, đừng nói bọn họ, ngay cả ông ta khi biết chuyện này cũng đã rất tự hào.
Quê nhà có một người tài ba, vậy không phải là trên mặt cũng dính chút hào quang sao?
Ông ta cười ha ha: “Thân phận người này, có lẽ có không ít người biết.”
Phạm tiên sinh giơ tay lên: “Hiệu thuốc Thiệu Ký, mọi người đều biết đúng không?”
Không sai, hiệu thuốc của Thiệu Thanh Viễn, còn gọi là hiệu thuốc Thiệu Ký. Nói thế nào hắn cũng là vị hôn phu của Vân Đông, dù sao cũng phải phu xướng phụ tùy, cửa tiệm của cô tên là Cố Ký, còn của mình gọi là Thiệu Ký, thật dễ nhớ.
Hơn nữa người khác vừa nghe sẽ biết bọn họ là một đôi nha.
Mọi người vừa nghe đến hiệu thuốc Thiệu Ký, lập tức cúi đầu xôn xao bàn tán.
Ở đây có người biết Thiệu Ký, có người không biết.
Nhưng trong phòng lầu hai, mấy người Trần Lương đối với cái tên này lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Hôm qua có mấy người còn ở hậu viện của hiệu thuốc Thiệu Ký đấy.
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt tập trung ở trên người Cố Vân Đông.
Cô nhấp nhấp môi: “Tiếp tục nghe?”
Dưới lầu, giọng của Phạm tiên sinh tiếp tục vang lên: “Hiệu thuốc Thiệu Ký này, là từ huyện Phượng Khai chạy đến phủ Tuyên Hòa này, chủ nhân hiệu thuốc là Thiệu Thanh Viễn, người đó lớn lên anh tuấn lịch sự, tuấn lãng phi phàm, thông minh tuyệt đỉnh nha.”
“Phạm tiên sinh, chẳng lẽ phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa là do vị Thiệu Thanh Viễn, ông chủ Thiệu phát minh?” Có người lớn tiếng hỏi.
Phạm tiên sinh cười ha ha: “Không sai, đúng là ông chủ Thiệu.”
Dưới lầu nháy mắt nổ tung.
Mà trên lầu đám người Trần Lương càng khiếp sợ đến tròng mắt cũng bất động.
Bọn họ, vừa mới nghe được cái gì?
Cái kia, cái phương pháp có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa kia, là, là Thiệu Thanh Viễn phát minh?
Sao có thể được?
Phạm tiên sinh nói: “Lại nói tiếp, vị Thiệu Thanh Viễn, ông chủ Thiệu kia thật sự thâm tàng bất lộ, đặc biệt ít xuất hiện. Nghe nói khi còn nhỏ hắn đã cảm thấy rất hứng thú với y học, trên phương diện y thuật có thiên phú kinh người, phương thuốc người ta phải học ba, năm, mười lần, hắn xem một lần là nhớ kỹ. Mấy loại thảo dược có hình dáng tương tự, hắn nhìn một lần là có thể phân biệt.”
“Năm trước, chuyện huyện Lục Dương kia có một tên lang băm cùng nhau gạt người, mọi người đều biết chứ. Lang băm đó dùng cỏ dại thay thế dược liệu, đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lừa gạt những người trong thôn đó, ngay cả mấy gia đình giàu có cũng mắc mưu, phóng khoáng cho tên lang băm kia không ít tiền. Nhưng không nghĩ tới báo ứng không chừa một ai, người này thế nhưng lại đánh chủ ý với ông chủ Thiệu.”
"Lúc này ông chủ Thiệu mở hiệu thuốc, cho nên đi khắp nơi thu mua thảo dược. Trong đó có một loại thảo dược rất hiếm có, đừng nói phủ thành chúng ta đây, đến kinh thành cũng không chắc sẽ có. Ông chủ Thiệu nghe nói tên lang băm này có, đã ra giá cao thu mua. Không nghĩ tới thuốc này là giả, ông chủ Thiệu liếc mắt một cái đã nhìn thấu, còn phát hiện bên trong giỏ thuốc của tên lang băm này đều là cỏ dại có hình dạng tương tự mà thôi, trực tiếp cho người bắt tên lang băm này đến quan phủ, tránh cho hắn lại tiếp tục reo họa cho dân. Mọi người nói, ông chủ Thiệu làm như vậy, có hả giận không?”