Chương 527: Lý Do Không Thanh Nhã
“Hả giận.” Có người lập tức phụ hoạ: “Phạm tiên sinh ông không biết thôi, ta chính là người ở thôn Tiêu gia kia, lúc đó ta tận mắt nhìn thấy ông chủ Thiệu phá tan quỷ kế của tên lang băm kia, cứu tính mạng người toàn thôn chúng ta."
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía người đang nói.
Người nọ lau nước mắt: “Là thật sự đó, lúc ấy con trai của ta đúng lúc bị phong hàn, kết quả tên lang băm kia cho thuốc hai ngày chẳng những bệnh không khỏi, tình hình còn nặng thêm. Nếu không phải nhờ Thiệu công tử, con trai ta đã bị tên lang băm kia hại chết rồi.”
Phạm tiên sinh gật đầu: “Đúng vậy, may mà Thiệu công tử xuất hiện kịp thời.”
Mọi người lập tức có hảo cảm với Thiệu Thanh Viễn: “Không thể ngờ được chủ nhân của hiệu thuốc Thiệu Ký thế nhưng lại lợi hại như vậy.”
“Lúc trước ta có gặp qua ông chủ Thiệu, hắn tuổi còn rất trẻ, một chút cũng không nhìn ra hắn có loại bản lĩnh này.”
“Các ngươi không biết, lúc trước, thời điểm hiệu thuốc Thiệu Ký khai trương, có không ít đại phu của phủ thành chúng ta tới. Lúc ấy, các vị đại phu nhìn đến những loại thảo dược trong hiệu thuốc kia đều như phát điên, nói chỗ đó đều là dược liệu tốt hiếm gặp, một đám ai cũng muốn mua, hơn nữa một khi đã mua là mua hẳn một bao tải.”
“Thật sao? Vậy về sau chúng ta bốc thuốc, có phải nên đến hiệu thuốc Thiệu Ký là tốt nhất đúng không?”
“Dù sao nếu về sau không tìm thấy dược liệu, ta sẽ đến Thiệu Ký xem thử.”
Trên lầu, Cố Vân Đông tai thính mơ hồ có thể nghe thấy vài lời, rất vừa ý cười.
Tuyên truyền quảng cáo kiểu này có bao nhiêu lợi hại? Sau này việc làm ăn ở cửa hàng Thiệu đại ca một chút cũng không cần sầu não.
Phạm tiên sinh cũng vừa lòng, uống thêm miếng nước tiếp tục nói: “Thiệu công tử rất khiêm tốn, làm chuyện tốt như vậy nhưng chưa bao giờ nói ra. Hắn yên lặng mà mở hiệu thuốc, thu mua dược liệu. Có người hỏi hắn, nếu ngươi có thiên phú ở phương diện y thuật, vì sao không đi làm đại phu, lại chạy tới chạy lui mở hai hiệu thuốc này? Các ngươi đoán, Thiệu công tử trả lời như thế nào?”
Trả lời như thế nào? Chuyện này bọn họ làm sao mà biết?
Nhưng nếu Phạm tiên sinh muốn sôi nổi vậy bọn họ đành miễn cưỡng phối hợp một chút.
Có người đoán rằng: “Có phải ông chủ Thiệu nói mình tuổi còn trẻ, sợ mọi người không tin y thuật của mình tốt, phải không?”
“Ta cảm thấy ông chủ Thiệu đã nói, hắn thích nghiên cứu những bệnh lạ, mấy loại đau ốm bệnh vặt này quá đơn giản. Hắn muốn giải quyết những loại bệnh mà ngàn năm nay vẫn chưa có biện pháp giải quyết, ví dụ như biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa này, mọi người nói có phải không?”
Mọi người cảm thấy… Người này nói cũng có đạo lý. Dù sao thiên tài đều thích khiêu chiến khó khăn.
Phạm tiên sinh lại không nhịn được khóe miệng cười cười, cái này, thật ra ông chủ Thiệu không vĩ đại như mọi người nói đâu.
Ông ta lắc lắc đầu, nói: “Không phải vậy, ông chủ Thiệu nói, hắn muốn kiếm tiền, hắn thích ngân lượng, cho nên hắn muốn mở hiệu thuốc, kiếm thật nhiều tiền.”
???
Sao lại là một lý do không chút thanh nhã thoát tục nhưng vậy?
Có phải là có chút… Tục không?
Trên lầu, Cố Vân Đông âm thầm hừ lạnh một tiếng, đương nhiên phải tục một chút, bằng không các người lại cho rằng Thiệu đại ca của ta là người tốt, trách trời thương dân lại mềm lòng, một đám tới tiệm mua thuốc đều không trả tiền thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó còn dùng đạo đức cưỡng ép, vậy Thiệu đại ca của cô chẳng phải sẽ mệt chết?
Khoan hãy nói, lúc trước có người nghe Phạm tiên sinh nói Thiệu đông gia vạch trần lang băm tất nhiên cảm thấy hắn quả là một người tốt, thật sự nghĩ không có tiền cứ tới hiệu thuốc nhà hắn than khóc nghèo khổ cầu xin là có thể xin được hai bao thuốc.
Bây giờ Phạm tiên sinh nói ra cái lý do này…
Có người thất vọng thở dài một hơi, có người lại cao giọng hỏi: “Phạm tiên sinh, nếu ông chủ Thiệu không thích làm đại phu, vì sao lại nghiên cứu ra phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa?”
“Hỏi rất hay.” Phạm tiên sinh gõ một phách: “Ông chủ Thiệu nghiên cứu ra phương pháp này tuyệt đối không phải do ngẫu nhiên.”
“Ông chủ Thiệu có một thủ hạ, người này có thân thế rất đáng thương. Vốn dĩ ông chủ Thiệu không biết, nhưng trong lúc vô tình nghe hắn nói mới biết được người nhà của người này đều chết vì bệnh đậu mùa, cho nên người đó chỉ còn lẻ loi một mình, phiêu bạt khắp nơi, cho đến khi gặp được ông chủ Thiệu.”
“Ông chủ Thiệu và người đó ở chung trong khoảng thời gian dài, kết tình huynh đệ, sau khi biết thân thế của hắn thì bắt đầu chú ý đến bệnh đậu mùa, nghĩ nếu như có biện pháp phòng tránh bệnh này, vậy về sau sẽ không còn ai phải giống như thủ hạ của hắn, phải lẻ loi hiu quạnh từ nhỏ, thê lương như vậy.”
“Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, đi đường cũng nghĩ. Cuối cùng ý tưởng vọt qua, con người sẽ mắc bệnh đậu mùa, còn động vật thì sao? Nếu heo, bò, trâu bị nhiễm bệnh đậu mùa sẽ thế nào?”
“Lúc ấy ông chủ Thiệu đã chạy đến tất cả nông trường ở ngoại ô, hắn phát hiện bò cũng sẽ mắc bệnh đậu bò, mà những người chăn nuôi bò cũng có người từng nhiễm bệnh đậu bò, vấn đề là, những người đó lại không bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa. Các ngươi nói điều này có kỳ lạ không? Hoá ra người từng bị nhiễm bệnh đậu bò sẽ không bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa."
“Ông chủ Thiệu cực kỳ vui vẻ, đây chính là một phát hiện vô cùng quan trọng, nếu là sự thật, vậy chẳng phải đã có biện pháp phòng tránh bệnh đậu mùa sao? Nhưng vấn đề là, ông chủ Thiệu vẫn không yên tâm, hắn sợ chỉ có bà ở phủ Tuyên Hòa chúng ta có tác dụng này, nếu ở địa phương khác không có thì sao? Vì để tránh có sai sót, hắn lại tiếp tục chạy tới phủ Khánh An, phủ Vĩnh Ninh, phủ Vạn Khánh, kết quả đã chứng thực, các tình huống đều giống nhau.”
“Nhưng!! Vẫn còn chưa đủ, người vẫn chưa thử qua thì không thể xác định chắc chắn.”
“Lúc này, vị thủ hạ kia của hắn xung phong nhận việc, yêu cầu thí nghiệm ở trên người mình, ông chủ Thiệu không đồng ý, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Kết quả thủ hạ kia thế mà lại tự mình nhiễm bệnh đậu bò.”
"Ồ…” Mọi người phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.
Không thể nghĩ tới người thủ hạ này lại có dũng khí như vậy, nếu đổi thành bọn họ, tuyệt đối không dám thử dùng loại phương pháp chưa từng được nghiệm chứng qua như vậy, không cẩn thận cái mạng nhỏ cũng xong.
Phạm tiên sinh lau lau khóe mắt: “Cái này gọi là có nhân thì có quả, ông chủ Thiệu vì người thủ hạ này mới đi tìm biện pháp phòng tránh bệnh đậu mùa, thủ hạ này cũng xem như có qua có lại, tín nhiệm ông chủ Thiệu như thế, nguyện ý lấy thân mình ra mạo hiểm, thật là tình huynh đệ cảm động đất trời.”
Cố Vân Đông: “…” Một câu cuối cùng này sao cứ thấy kì kì? Dường như cảm giác có chỗ nào không đúng.
Mọi người nghe được liên tục gật đầu, quả thật là huynh đệ tình thâm, khó có được.
Có người lớn tiếng hỏi: "Người thủ hạ kia không có việc gì chứ?”
Không đợi Phạm tiên sinh trả lời, người bên cạnh đã trả lời: “Chắc chắn không có việc gì rồi, bằng không sao ông chủ Thiệu có thể đưa phương thuốc này đến kinh thành được?”
Phạm tiên sinh gật đầu: “Qủa thực như vậy, vị trợ thủ kia không có việc gì. Ông chủ Thiệu cảm thấy phương thuốc này quá trân quý, rất quan trọng với sống chết của dân chúng trong thiên hạ, cho nên cũng không ở nhà ăn tết nữa, ngựa không dừng vó mà đưa đến kinh thành, giao tận tay cho người đứng đầu Thái Y Viện, viện trưởng Tống đại phu.”
Mọi người nghe thấy thế đều nhiệt huyết sôi trào: “Ông chủ Thiệu quá lợi hại.”
“Ta có đồng hương như vậy cũng thấy tự hào.”
“Hắn đã lập được công lao lớn, cho phủ Tuyên Hòa chúng ta nỏ mày nở mặt như vậy.”
Phạm tiên sinh gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ Thiệu khiến người người kính nể. Ở đây, ta còn muốn nói cho mọi người một tin tức tốt.”