Chương 529: Thôn Dân Hối Hận.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt cả phòng an tĩnh lại.
Ngoại trừ Trần Lương, những người khác đều hơi cúi đầu xuống.
Đúng vậy, lúc trước Thiệu Thanh Viễn sống khổ sở bao nhiêu? Tất cả bọn họ đều biết điều đó.
Bởi vì hắn đối với ai cũng mặt lạnh, ai đắc tội hắn cũng không có kết cục tốt, lúc hắn động thủ căn bản không phân biệt ngươi là tiểu hài tử hay là người già. Cho nên toàn bộ người trong thôn đều tránh xa hắn, nhất là người làm cha mẹ, đều cảnh cáo đứa nhỏ nhà mình cách xa hắn.
Thiệu Thanh Viễn cũng không phải loại người lấy ơn báo oán, hắn vốn đã lãnh tình, chuyện mặc kệ sống chết của người trong thôn hắn hoàn toàn có thể làm được.
Trong nháy mắt, thôn dân ở đây đều hối hận vô cùng.
Trần Lương thầm thở dài một hơi, lại nói: "Thanh Viễn không hề nhỏ nhen như các ngươi nghĩ, hiện giờ không phải quan hệ đã hòa hoãn sao? Nếu các ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với hắn, về sau đối xử với hắn tốt hơn một chút, quan tâm hắn nhiều hơn, có cái gì cần hỗ trợ thì đi giúp đỡ, vậy cũng không khó xử nữa."
Những người khác vội vàng gật đầu: "Chúng ta đã sớm không coi hắn là sói con nữa, thật sự."
Lời này là sự thật, từ sau khi Thiệu Thanh Viễn đính hôn với Cố Vân Đông, hắn cũng trở nên có tình người hơn nhiều. Thôn dân đi trên đường thấy hắn gọi một tiếng, hắn cũng sẽ đáp lời.
Huống chi, lần trước ở Lý gia náo loạn một hồi như vậy, mọi người cũng biết lão gia tử Lý gia là loại hàng gì, đối với Thiệu Thanh Viễn ngược lại có thêm vài phần thương hại đồng tình.
Cố Vân Đông cũng nói: "Thiệu đại ca bận rộn, chắc chắn không có cách nào giúp mỗi người trong thôn làm. Tuy nhiên, người biết ghép mủ còn có A Trư, Hùng đại phu và lão đại phu ở huyện thành, sắp tới không phải Lý gia muốn làm việc vui sao? Ta và Thiệu đại ca sẽ trở về mấy ngày, đến lúc đó sẽ mang theo mấy người A Trư trở về giúp mọi người phòng ngừa xong mới trở về phủ thành."
Mọi người nghe vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không cần Thiệu Thanh Viễn tự mình động thủ, cả thôn nhiều người như vậy, làm sao làm kịp được.
Nhưng có hắn ở đây nhìn, trong lòng bọn họ cũng yên tâm hơn.
Ngược lại Trần Lương có chút kinh ngạc: "Lý gia làm hỉ sự, các ngươi… muốn đi tham gia?"
Nhị phòng Lý gia cũng có quan hệ không tốt với Thiệu Thanh Viễn đúng không?
Không chỉ ông ấy, những người khác cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cố Vân Đông gật đầu: "Sẽ tham gia, Lý gia mời bọn cháu. Vừa vặn, bọn cháu cũng muốn về ghép mủ bệnh đậu bò cho mọi người, nên thuận tiện đi Lý gia một chuyến."
Trần Lương cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, Lý gia đang yên đang lành sao có thể mời Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đây?
Nhưng Cố Vân Đông không nói nhiều, ông cũng không hỏi nhiều.
Tóm lại, lần này bọn họ đến phủ thành, đã mang về tin tức tốt.
Dưới lầu đã kết thúc kể chuyện, khách nhân cũng lục tục rời khỏi trà lâu.
Tuy rằng còn có một số người lưu lại ở đó cao giọng nghị luận, nhưng tốt xấu gì cũng đã không tắc đường khi ra ngoài nữa.
Cố Vân Đông cùng đám người Trần Lương xuống lầu.
Đợi đến khi ra khỏi trà lâu, Trần Lương liền nói: "Vân Đông, lần này chúng ta tới đây may mà được ngươi chiếu cố. Thanh Viễn đang bận, chúng ta cũng không tiện đi qua quấy rầy. Hiện tại biết hắn chính là thái y từ kinh thành đến, trong lòng chúng ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người ở trong thôn đang chờ tin tức của chúng ta, chúng ta phải trở về rồi."
Cố Vân Đông: "Đi luôn bây giờ sao?”
Trần Lương gật đầu: "Phủ thành này cái gì cũng đắt đỏ, vẫn không nên ở lâu."
Cố Vân Đông nhìn về phía sau ông ấy, tuy rằng Trần Lương nói như vậy, nhưng mấy người khác lại muốn nói lại thôi, hiển nhiên không muốn đi nhanh như vậy.
Cũng đúng, thật vất vả mới đến phủ thành một chuyến, chỗ nào cũng chưa đi, trong lòng luôn không kìm được.
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nói: "Lúc này canh giờ đã không còn sớm, vẫn nên chờ ngày mai hẵng đi. Hiện tại đi, buổi tối sợ là phải ở lại trong rừng, cũng không an toàn."
Vạn thị sau lưng Trần Lương vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, ở lại một đêm đi, hiếm khi được đến phủ thành, chúng ta còn muốn mua chút đồ về."
Một người phụ nữ khác cũng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta còn muốn đi chợ xem một chút, ta còn đáp ứng mua cho con trai chút điểm tâm ở phủ thành."
Hiện giờ cuộc sống của bọn họ đã khá hơn, tuy rằng vẫn cảm thấy đồ ở phủ thành cái gì cũng đắt, nhưng vẫn có thể lấy tiền mua chút đồ chơi hợp tâm ý.
Trần Lương nghe vậy, chỉ có thể gật đầu.
Ông không có gì để mua, nhi tử thường xuyên đến phủ thành, có cái gì có thể mua đều đã từng mua.
Nhưng, phủ thành vẫn đáng giá đi dạo một chút.
Nghĩ đến đây, Trần Lương cũng hưng phấn.
Cố Vân Đông vốn còn muốn đưa bọn họ đi dạo, nhưng bị mấy người Vạn thị cự tuyệt: "Ngươi là người bận rộn, chúng ta tìm vợ của Đại Năng cùng đi, nàng ấy rất nhàn rỗi."
Nương tử Phùng Đại Năng được đón đến phủ thành, nhưng không có việc gì làm, cả ngày ở bên ngoài nói chuyện phiếm với người khác.
Ngày hôm qua bọn họ còn nghe Phùng Đại Năng nói vợ hắn nói chuyện phiếm quá nhiều, miệng cũng bong tróc.
Cố Vân Đông bận rộn như vậy. Hơn nữa còn là tiểu cô nương, đi dạo phố với mấy bà thím các nàng, cũng không được tự nhiên.
Cố Vân Đông nghe xong cũng không nói gì thêm, sau khi đưa bọn họ đến chỗ ở của Phùng Đại Năng, thì đi đến Vạn Kim Các tìm Thiệu Thanh Viễn.
Cô đã hứa sẽ đến thăm hắn mỗi ngày.
Thiệu Thanh Viễn cũng không có nhiều thời gian, đi ra gặp cô một lần, sau khi nghe cô nói chuyện mấy người Trần Lương tới, lại trở về Vạn Kim Các bận rộn.
Sáng sớm hôm sau mấy người Trần Lương đi, lúc Cố Vân Đông đi tiễn bọn họ, nhìn thấy bọn họ đều xách túi lớn túi nhỏ, đoán chừng đã mua không ít đồ.
Bọn họ vừa đi, Cố Vân Đông cũng bận rộn.
Thung Tử và Tô Trường Thuận đều đã được phòng ngừa, hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, cho nên Cố Vân Đông tự mình đến cửa hàng tọa trấn.
Qua mấy ngày sau, mấy người Tô Tinh cũng được A Trư phòng ngừa xong, cô lại đến Tân Minh Các hỗ trợ.
Mấy ngày nay Tân Minh Các cũng rất ít khách, dù sao trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều tiểu thư cũng đã bắt đầu phòng ngừa bệnh đậu mùa.
Ngày đó sau khi biết được thân phận của Thiệu Thanh Viễn, hơn phân nửa những gia đình giàu có trong phủ thành đều tìm đến tiệm thuốc Thiệu Ký.
Đáng tiếc Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn ở Vạn Kim Các, trong tiệm cũng chỉ có Khương Bảo và A Trư.
Vì vậy, những người này chỉ có thể tìm đến Đái tri phủ, yêu cầu, chen vào vài người.
Đái tri phủ sau một phen khó xử, cuối cùng vẫn điều chỉnh hạn ngạch mỗi ngày thêm hai trăm người, cuối cùng cũng làm cho những người này thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bọn họ không biết, những điều này vốn đã nằm trong kế hoạch của Đái tri phủ.
Một ngày hai trăm người, vậy đến thời hạn nửa năm hoàng thượng chỉ định cũng chỉ phòng ngừa được cho bao nhiêu người? Cho nên Đái tri phủ lại dán một tờ thông báo ở cửa thành, tỏ vẻ trải qua nhiều lần thảo luận đã quyết định thuận theo ý dân, vì không muốn mọi người hoảng sợ bất an, khi đại phu còn có tinh lực, mỗi ngày sẽ tiếp nhận thêm một ít người tiến hành ghép mủ.
Nhưng cũng bởi vậy, Thiệu Thanh Viễn càng bận rộn.
Nhưng hơn nửa tháng sau, hắn vẫn ra khỏi Vạn Kim Các.
Chuyện vui của Lý gia hai ngày sau sẽ tổ chức, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều tính sẽ trở về thôn Vĩnh Phúc một chuyến.