Chương 530: Tiểu Nhị Mới
Lần này trở về chỉ có Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn cùng với mấy người Hùng đại phu, A Trư.
Đoàn người đi khá nhanh, lúc đến huyện Phượng Khai thì vẫn còn sớm.
Trước khi đi vào thành, Cố Vân Đông nói xe ngựa dừng lại, lấy hộp đồ trang điểm của mình ra sửa sang lại một chút cho bản thân và Thiệu Thanh Viễn.
Sau đó hai người xuống xe ngựa, đi bộ vào thành.
Danh tiếng của Thiệu Thanh Viễn sợ là đã sớm truyền đến huyện Phượng Khai, bọn hắn ở phủ thành không có cách nào gặp được, nhưng người ở huyện thành xem ra đã bắt đầu ôm cây đợi thỏ, chỉ hy vọng sẽ may mắn gặp được Thiệu Thanh Viễn.
May thay hắn ít kết giao bằng hữu, đại đa số mọi người không biết hắn có bộ dạng thế nào.
Nhưng đề phòng ngộ nhỡ, vẫn nên cải trang một chút thì vẫn tốt hơn.
Hai người vào trong thành, dự định sẽ đến tiệm thuốc Thiệu Ký trước.
Lúc đi qua huyện nha, quả nhiên mọi người đã đứng chật kín ở cửa ra vào.
Trước đó cũng có bốn năm đại phu ở huyện Phượng Khai đi đến phủ thành để học phương pháp phòng ngừa, sau đó lại đến Vạn Kim Các làm hơn mười mấy ngày, đợi đến lúc có thể nắm giữ một cách thành thục mới quay trở lại huyện Phượng Khai để thực hiện cho người dân ở trong huyện.
Cho nên lúc này ở huyện thành cũng giống như phủ thành, mỗi ngày đều có không ít người chờ ở bên ngoài.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, không lề mề nữa, trực tiếp đi về tiệm thuốc.
Lão đại phu không ở đây, ông ấy cũng là một trong những đại phu đi phủ thành để học phương pháp phòng ngừa, sau khi trở về lập tức đến huyện nha để hỗ trợ việc phòng ngừa, hôm nay trong tiệm chỉ có một tiểu nhị mới đến làm.
Tiểu nhị này tên là Lương Kiến Bảo, từ nhỏ đã từng làm trong một y quán, nên đã có một chút căn bản về thuốc, sau đó ý quan kia bị một y quán khác trong huyện chèn ép đến không mở nổi nữa, hắn liền mất việc, đã được Thiệu Thanh Viễn tuyển vào.
Cũng là một người cần cù chăm chỉ, chỉ là không lanh lợi bằng Khương Bảo, thắng ở trung thực, nghe lời.
Lương Kiến Bảo nhìn thấy bọn hắn đi tới vội vàng ra đón: " Ông chủ, cô nương, mọi người trở về từ lúc nào vậy?"
Hắn rất vui: "Ông chủ biết không, bây giờ cả huyện thành đều nói ngài đã phát hiện ra phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, thời gian này cửa hàng của chúng ta làm ăn rất tốt, còn có nhiều người đến hỏi thăm tin tức của ngài. Nhưng mà ông chủ yên tâm, ta không nói gì cả."
Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu, đưa cho hắn một tờ giấy: " Lấy đủ những loại thuốc ở trên giấy trước, ta muốn mang đi."
"Dạ dạ" Lương Kiến Bảo nhanh chóng cầm giấy, dựa theo danh sách mà nhanh chóng lấy ra mấy túi thuốc to.
Thiệu Thanh Viễn cầm túi thuốc đi, Lương Kiến Bảo tiễn hai bước, đợi đến khi không nhìn thấy người nữa mới vỗ mạnh vào đầu một cái: " Ai da, quên mất không rót cho ông chủ và cô nương chén trà để uống, rõ ràng Khương ca đã dạy rồi mà ta lại quên mất."
Hắn ảo não vô cùng, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã nhanh chóng rời khỏi huyện thành.
Lần này đến đây, bọn họ cũng đã nắm được tình hình ở huyện thành.
Đợi đến khi ra đến cửa thành hai người mới bắt đầu lên xe ngựa.
Lúc đến thôn Vĩnh Phúc đã có chút muộn, lúc này thôn Vĩnh Phúc lại vô cùng yên tĩnh.
Cửa thôn cũng không có người, bọn họ đi đường lớn, gần như là một đường đi thẳng về nhà.
Lúc này thôn Vĩnh Phúc vẫn chưa ai biết rằng Thiệu Thanh Viễn mà họ rất tự hào đã trở về.
Mà ngày hôm sau chính là ngày nhi tử của lão Nhị Lý gia, Lý Chí Hổ và Hà Tú kết hôn.
Hai vợ chồng lão Nhị mới sáng ra đã tâm sự nặng nề, có chút lo lắng cũng có chút mong chờ nhìn ra cửa lớn.
Lý Đôn Tử và Đỗ thị không chắc Thiệu Thanh Viễn có trở về hay không, sau khi Đổng thị gửi thư cũng không thấy cho bọn hắn tin tức sẽ trở về.
Còn về phía mấy người Trần Lương, cho dù biết trong mấy ngày này Thiệu Thanh Viễn sẽ quay về thôn một chuyến, nhưng cũng không xác định được là ngày nào.
Hơn nữa trên đường trở về Trần Lương đã nhắc nhở bảy người đi theo ông đến phủ thành, để bọn họ không được nói ra bất kỳ điều gì về chuyện Thiệu Thanh Viễn sẽ về tham gia chuyện vui của Lý gia, tránh cho khi tất cả mọi người biết chuyện, sẽ đến thôn Vĩnh Phúc để giữ người.
Nhỡ đâu những người có quyền có thế ở phủ thành đều muốn mời Thiệu Thanh Viễn đi, vậy người dân ở thôn Vĩnh Phúc bọn họ sẽ không đến lượt.
Vậy nên cho dù đám người Vạn thị có ý khoe khoang, nhưng nghe Trần Lương nói những lời nghiêm trọng như vậy, cũng đành nhẫn nhịn trước.
Nhưng bọn họ biết Thiệu Thanh Viễn sẽ tham gia hôn sự của Lý Chí Hổ, bởi vậy mới sáng sớm đã chạy đến Lý gia.
Hai vợ chồng Lý Đôn Tử vô cùng kinh ngạc, bọn hắn mời không ít người trong thôn, nhưng lúc trước rất nghiều người đã nói là không rảnh, sao hôm nay lại đến, hơn nữa những người đến đều có quan hệ rất tốt trong thôn Vĩnh Phúc.
Thậm chí đến lúc nhi tử chuẩn bị xuất phát đi đón dâu, thôn trưởng cũng đã tới.
Lý Đôn Tử lập tức vội vàng ra đón người, Đỗ thị thì tiếp tục đứng ở cửa ra vào chờ.
Người trong thôn thấy Trần Lương vậy mà lại đến tham gia tiệc vui của lão nhị Lý gia, mọi người đều hết sức kinh ngạc, một số người tò mò còn mang theo cả trứng đến để chúc mừng.
Trong thời gian ngắn Lý gia đã trở nên náo nhiệt, khiến cho hai vợ chồng Lý Đôn Tử đều cảm thấy thở phào một hơi.
Đội ngũ đón dâu rất nhanh đã quay lại, Lý gia đặc biệt mượn một cái xe trâu đi đón tân nương, Hà Tú đang đội chiếc khăn đỏ ngồi phía trên, chỉ là dưới chiếc khăn khuôn mặt không có chút vui mừng nào.
Lưng nàng ta đau mỏi do phải ngồi suốt cả quãng đường, mà trước đó không lâu Lan Hoa Nhi thành thân lại được diễn tấu sáo và trống, được kiệu hoa lớn khiêng đi.
Khung cảnh lúc đó, vẫn còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hà Tú.
Hôm nay là ngày thành thân của nàng ta, không dùng kiệu thì thôi đi, cái xe trâu này lại dùng một con trâu già, cũng không biết có phải do thân thể không thoải mái hay không mà cả đoạn đường này vừa đi vừa ị liên tục, thối đến nỗi suýt chút nữa nàng ta đã không chịu được mà phải trực tiếp đi xuống.
Hà Tú vô cùng phiền não, xe trâu lảo đảo một hồi cũng tới Lý gia.
Lý Chí Hổ quay người, cõng Hà Tú vào cửa bái đường.
Trên mặt Lý Đôn Tử và Đỗ thị hiện lên sự vui mừng, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, tại sao Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa đến?
Không chỉ bọn hắn, đến mấy người Vạn thị cũng cảm thấy rất khó hiểu, rối rít đến hỏi Trần Lương: "Thôn trưởng, có phải là mấy người Vân Đông hôm nay không đến không? Cũng sắp đến giờ bái đường rồi, sao đến giờ này vẫn chưa xuất hiện?"
Trần Lương cũng không hiểu chuyện gì, nghĩ nghĩ liền nói: "Hay là có việc trì hoãn, không kịp quay trở về?"
"Có khả năng, may mà sau khi trở về còn chưa nói bọn họ sẽ quay về thôn Vĩnh Phúc, bằng không mọi người còn tưởng ta lừa gạt bọn họ."
"Nếu không thì, ta đi qua nhà bọn họ xem xem đã về chưa?"
Mấy người vừa nói dứt lời, Trần Lương vừa ngước lên đã nhìn thấy con trai mình đi vào.
Trần Tiến Bảo trực tiếp đi đến ngồi xuống bàn của bọn họ, cấm chén nước lên uống hết.
Lúc này Trần Lương mới hỏi: "Vân Đông và Thanh Viễn đã trở về chưa?"
"Trở về rồi."
Người ngồi bên cạnh kinh ngạc: "Thật sự đã trở về rồi sao? Vậy sao bọn họ lại không đến đây?"
"Nghe ngươi nói kia, thử nghĩ lại xem, thanh danh của Thiệu Thanh Viễn bây giờ như thế nào, hiện tại tới đây, tân lang tân nương còn bái đường được không? Đu sao cũng phải đợi tân lang tân nương bái đường rồi mới tới, không thì tiệc vui này sao có thể tổ chức được nữa, Lý gia lại đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu hắn thì sao?"
Lời này…có lý.