Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 531 - Chương 531. Thanh Viễn Đã Trở Về

Chương 531. Thanh Viễn Đã Trở Về Chương 531. Thanh Viễn Đã Trở Về

Chương 531: Thanh Viễn Đã Trở Về

Mọi người cảm thấy an tâm, vui vẻ tiếp tục ăn.

Đợi sau khi nhà chính truyền đến tiếng 'Đưa vào động phòng' ngoài cửa cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Đám người Trần Lương ngẩng đầu lên, quả nhiên đã nhìn thấy một đôi nam nữ xuất hiện ở cửa ra vào.

Mọi người đang ăn ở trong sân nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, một hồi sau, có người đột nhiên hô to: "Sói con...A không, Thanh Viễn, Thanh Viễn ngươi đã trở về rồi hả?"

Sau khi tiếng nói cất lên, mọi người đều ồn ào đứng lên, đồng loạt đi về phía hắn.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn vẫn lạnh lùng như trước, cả người tản ra khí tức 'người lạ chớ lại gần’, làm mọi người tiến đến cách chỗ hắn chừng hai bước rồi phải dừng lại.

Tuy nhiên, mọi người đều nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng háo hức và phấn khích, ánh mắt kích động dị thường.

"Thanh Viễn, bọn ta nghe nói, ngươi chính là đại phu phát hiện ra phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa phải không?"

"Đúng, đúng, đúng, ta nghe nói ngươi còn đi kinh thành, có phải đã được vào cung gặp Hoàng Thượng không? Hoàng Thượng có bộ dạng thế nào, có phải đặc biệt uy vũ khiến cho người ta không dám ngẩng đầu phải không?"

"Thanh Viễn, không nghĩ tới ngươi còn có năng lực này, lại có thể chữa bệnh cứu người, còn lợi hại hơn cả đại phu trong huyện thành. Tại sao ngươi lại không nói, chúng ta không ai biết là ngươi biết y thuật."

"Thanh Viễn ngươi trở về từ lúc nào vậy, không phải nói là phải ở phủ thành ba tháng sao? Ngươi trở về có phải là để phòng bệnh đậu mùa cho chúng ta không?"

"Đúng, đúng, đúng, chúng ta đều đợi ngươi quay trở về, mọi người sau khi nghe chuyện của ngươi xong đều vô cùng kích động."

Các thôn dân đều rất nhiệt tình, những người này vốn luôn có thái độ lạnh nhạt xa lánh với Thiệu Thanh Viễn, hôm nay ánh mắt bọn họ nhìn hắn lại như nhìn thấy bảo bối vậy.

Nếu không phải trong lòng còn có một chút e ngại với Thiệu Thanh Viễn, chỉ sợ lúc này mọi người đã vươn tay lên động vào người hắn, để xem có thể dính được chút không khí vui mừng hay không.

Cố Vân Đông đứng ở một bên thấy vậy, khoé miệng có chút giật giật, trước kia những đãi ngộ này đều thuộc về cô đấy.

Tốc độ có mới nới cũ của những người này cũng nhanh quá đi?

Thiệu Thanh Viễn đứng bên cạnh cô không nhịn được bèn đưa tay ra nhéo cô một cái, lúc này mới nhìn về phía trước nói: "Bọn ta có thể đi không?"

"À …. Đương nhiên là có thể." Những người đứng ở trước mặt họ đã lùi ra tạo lối đi để họ đi vào.

Hai người Thiệu Thanh Viễn đi được vài bước, đã thấy Trần Lương rất vất vả mới chen đến trước mặt họ: "Còn tưởng các ngươi không quay về chứ."

"Nói rồi mà." Thiệu Thanh Viễn nói xong đi theo Trần Lương đến ngồi ở bà kia.

Mọi người nhìn thấy lại cảm thấy có chút tò mò: "Bọn hắn cũng tới tham gia hôn lễ của Lý gia sao?"

"Không thể nào không phải Thiệu Thanh Viễn đối đầu với Lý gia sao? Tại sao lại đến đây?"

"Hắn chỉ có mâu thuẫn với lão đại Lý gia, còn với lão nhị chắc không có nhiều mâu thuẫn lắm."

Nhưng mà, không có thù cũng không thể nào hòa thuận được vậy chứ?

Khi còn bé Thiệu Thanh Viễn phải chịu đựng bao nhiêu, hai vợ chồng Lý Đôn Tử cũng không ra tay giúp, nghe nói còn bất mãn với chuyện lão đầu yêu thương Thiệu Thanh Viễn đây này.

Mọi người đang suy đoán rất xôi nổi, thì bên kia Lý Đôn Tử và Đỗ thị nghe thấy động tĩnh đã nhanh nhẹn chạy tới, trực tiếp đi đến trước mặt hai người Thiệu Thanh Viễn.

Chỉ là đứng trước mặt hai người rồi nhưng trong thâm tâm lại có chút lo sợ bất an.

"Thanh Viễn, Vân Đông, các ngươi, các ngươi đã đến rồi sao?"

Lúc trước bọn hắn cũng rất sợ hai người Thiệu Thanh Viễn, nhưng vì muốn làm cho hoàn cảnh trong nhà tốt hơn một chút, nên đã lấy hết dũng khí ra để dụ bọn họ tới đây.

Thật không nghĩ đến thời gian trước nghe được tin tức phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa đó là do Thiệu Thanh Viễn nghĩ ra, như vậy cũng được sao? ?

Thiệu Thanh Viễn là người đã bái kiến Hoàng Thượng, đã không còn là con người trước kia nữa.

Đó là người đã lập công lớn, tùy ý động tay cũng có thể khiến bọn hắn bị ép chết.

Đừng nói bọn hắn đang cầm chiếc khăn cũ vốn là của hắn, cho dù là vàng bạc, chỉ cần Thiệu Thanh Viễn muốn bọn hắn cũng phải dâng lên.

Đến lúc này cả người Lý Đôn Tử và Đỗ thị đã run rẩy, trong lòng sợ muốn chết.

Không nghĩ đến Vân Đông lại giơ tay lên, đưa một túi bánh ngọt tới: "Chúc mừng."

Đỗ thị ngẩn người, có chút không dám tin, vẫn là Trần Lương đẩy nhẹ bà ta một cái, bà ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng đưa tay ra đón lấy, mở một nụ cười vô cùng xán lạn: "Ngươi quá khách khí rồi, lại còn tặng lễ lớn như vậy, mời vào trong nhà, các bàn ngoài này đã bắt đầu ăn rồi, trong nhà còn có một bàn, đi vào trong đó ngồi đi."

Trong lòng bà ta rất vui mừng, bên trên hộp bánh còn có một bao tiền mừng, bên trong nhất định có tiền.

Không ngờ Cố Vân Đông không những không ép buộc bọn hắn giao khăn ra, còn cho bọn hắn mặt mũi như vậy.

Cả hai vợ chồng Lý Đôn Tử đều thở phào một hơi, sau này ở trong thôn cũng không đến mức tiến thoái lưỡng nan.

Cố Vân Đông cười cười cùng Thiệu Thanh Viễn đi vào bên trong.

Nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt của hai người Lý Đôn Tử, cô lập tức có chút im lặng.

Bọn họ cũng không phải loại không biết đạo lý, hay là trộm cướp, nhà lão nhị Lý gia này cũng không có thù oán gì với bọn họ. Trong tay bọn hắn có khăn, mà chính mình lại cần cái khăn này, trước mặt mọi người đưa tiền mừng, coi như là mua chiếc khăn tay từ chỗ bọn hắn, mọi người theo nhu cầu mà thôi.

Hai người đi vào trong nhà, bên ngoài có mấy người muốn đi theo vào bị Trần Lương ngăn cản.

"Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày vui của Lý gia, có việc gì thì đợi mọi chuyện xong xuôi rồi tính sau."

Bên này mấy người Vạn thị cũng nói: " Đúng vậy, đúng vậy các ngươi không muốn ăn, nhưng Thanh Viễn và Vân Đông còn muốn ăn đây này."

Mọi người nghe thấy vậy chỉ có thể kiềm chế kích động, yên lặng trở về vị trí ngồi.

Nhưng tiếng bàn tán vẫn chưa hề dừng lại, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào nhà.

Ai biết chỉ một lúc sau, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại đứng lên, đi theo Đỗ thị đi vào trong phòng.

Đi nơi nào vậy? Xem tân nương sao?

Cũng không đúng, tân nương không phải là ở phòng khác sao?

Đối với việc cưới xin Thiệu Thanh Viễn không có hứng thú hắn đến đây chỉ vì cái khăn.

Sau khi uống hai ngụm rượu cho có lệ, đã đi theo Đỗ thị vào phòng.

Vừa vào cửa, Đỗ thị liền đóng cửa phòng lại, tiện tay chốt luôn.

Lập tức móc ra chiếc chìa khoá, mở một chiếc rương ở góc tường ra, lại lấy từ bên trong ra một chiếc hộp nhỏ, dùng một cái chìa khoá khác để mở chiếc hộp ra.

Cũng xem như được giấu một cách kỹ càng, cuối cùng trong cái hộp đó vẫn còn một ngăn kép nữa.

Chiếc khăn được lấy ra từ trong ngăn đó.

Cố Vân Đông phỏng đoán, cái ngăn kép đó chắc hẳn dùng để cất tiền, chỉ là bây giờ không có mà thôi.

Đỗ thị thở một hơi, đưa chiếc khăn đó cho Thiệu Thanh Viễn nói: "Đây là chiếc khăn ở trên người ngươi lúc trước, chất liệu này hẳn là chất liệu tốt, chỉ là ta chưa từng thấy qua. Các ngươi kiến thức rộng rãi, không chừng có thể tìm ra nhà của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment