Chương 553: Đàm Phán Ổn Thỏa
Vị lão đại kia nhướn mày, một tay đẩy bài cửu ra, ngẩng đầu hỏi hắn: “Có người đi xem nhà sao? Có nhìn ra là người nào không?”
“Họ Tiền dẫn theo ba người, một nữ hai nam, trong đó có một nam nhân bị què ngồi trên xe lăn được người ta đẩy đi.”
“Người què?” Vị lão đại kia vuốt vuốt cằm mình, tặc lưỡi, một lúc sau mới nói với hắn: “Tiểu Lục ngươi nhìn xem, xem trong bọn họ là ai muốn thuê nhà, hay là cả ba người đều muốn ở lại. Đợi khi nào bọn họ giao tiền thuê nhà xong xuôi, chung ta sẽ tới cửa đòi tiên bảo kê.”
“Được rồi, ta lập tức đi ngay.” Tiểu Lục phấn khích, xoa xoa hai tay vô cùng vui vẻ chạy ra ngoài.
Hắn đi rất nhanh, không bao lâu đã nhìn thấy mấy người Cố Đại Phượng đang đi vào căn nhà thứ ba.
Tiểu Lục vội vàng bước lên mấy bước, đứng ở ngoài cửa nghe ngóng đông tĩnh bên trong.
Chủ nhà đang giới thiệu căn nhà: “Ngôi nhà này là của thúc ta. Lúc trước ông ấy sống ở đây cùng với vợ mình, gần đây bọn họ mua nhà lớn hơn chuyển đi nơi khác ở, nên căn nhà này đang bỏ trống. Bởi vì bọn họ luyến tiếc không muốn bán căn nhà cũ này, cho nên mới định cho thuê. Căn nhà này không lớn, chỉ có hai gian phòng, bên này là nhà chính, cách vách bên kia là nhà bếp và nhà xí, còn có một cái kho hàng nhỏ, có thể dùng để cất chứa mấy đồ đạc lặt vặt gì đó. Tuy sân không lớn, nhưng hai bên góc tường vẫn trồng được một ít loại rau dưa nhỏ.”
“Còn cả đồ đạc trong nhà, đều để lại cho các ngươi dùng, nhưng mà bàn ghế có chút cũ. Nếu các ngươi không cần, thì ta sẽ mang đi, nếu muốn giữ lại thì chỉ cần sửa chữa một chút là có thể dùng, không có vấn đề gì lớn.”
“Ra khỏi cửa chính là một con sông, đi thêm hai mươi mấy mét về phía bên trái sẽ có một thềm đá để đi xuống, không cần lo về việc giặt rũ quần áo. Đúng rồi, các người định ở mấy người?”
Cố Đại Phượng vừa xem vừa nghe hắn nói, bà rất hài lòng với căn nhà này.
Tuy chỉ có hai gian phòng, nhưng phòng đủ lớn. Phòng bếp nhà xí tương đối sạch sẽ, bàn ghế vẫn dùng được, thiếu góc thiếu cạnh gì cũng có thể sửa chữa, dù sao trượng phu bà cũng là thợ mộc.
Còn có cả cái nhà kho nhỏ, vừa vặn bọn họ có thể dùng làm phòng để đồ điêu khắc.
“Hai người chúng ta thuê, chúng ta là vợ chồng.” Bà chỉ vào Biển Hán.
Tiền chủ nhà gật đầu: “Hai người ở là vừa vặn, giá cả cũng không đắt, tiền thuê hàng háng là một lượng hai. Thế nào, các người có định thuê không?”
Cố Đại Phượng nhíu mày: “Một lượng hai cũng không rẻ, chỉ cách bên kia một đoạn đường thôi mà cũng một lượng hai.”
“Nhưng căn bên này thuận tiện hơn, hơn nữa nói thật ra, với mức giá này rất khó thuê được nhà ở phủ thành.”
Cố Đại Phượng vẫn cau mày, vẻ mặt có chút miễn cưỡng: “Để chúng ta bàn bạc lại đã.”
“Được, các ngươi cứ bàn bạc với nhau đi.”
Cố Đại Phượng và Biển Hán, Tiết Vinh đi sang một bên lặng lẽ bàn bạc, ba người thầm thầm thì thì một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định.
Nếu đối phương giảm giá một chút, vậy sẽ thuê luôn.
Cố Đại Phượng cò kè mặc cả với Tiền chủ nhà, nói hết lời cuối cùng hạ xuống một lượng bạc một tháng, lúc này mới đồng ý thuê.
Tiền chủ nhà sợ phiền toái, mới vừa rồi hắn nhìn thấy Tiểu Lục của đám côn đồ.
Tiểu Lục kia lúc nhìn thấy hắn thì cười rất hèn hạ, sợ là lại muốn gây sự, cho nên tiền thuê nhà ít thì cứ ít đi, cho thuê trước đã rồi nói.
Hai bên nhanh chóng hoàn thành tất cả thủ tục, viết khế ước thuê mướn. Tiền thuê nhà một tháng trả một lần, còn phải đặt cọc trước một lượng, thời gian thuê ít nhất nửa năm.
Sau khi nhận được tiền, Tiền chủ nhà rốt cuộc cũng thầm thở phào một hơi.
Mà Tiểu Lục đang đứng ngoài cửa, cũng ném một hạt đậu phộng cuối cùng vào miệng, nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
Tiền chủ nhà giao chìa khóa cho Cố đại cô, rồi lập tức rời đi.
Cố Đại Phượng nhìn căn nhà đã thuộc về mình, trong lòng lập tức tràn ngập sức sống.
Tuy căn nhà hiện tại vẫn là đi thuê, nhưng bà tin rằng, rất nhanh thôi bọn họ sẽ mua được một căn nhà của riêng mình.
“Vân Đông vẫn chưa quay lại, chúng ta dọn dẹp trước một chút, đợi Vân Đông đến đây xem thử, rồi ngày mai chúng ta dọn qua đây sau.”
Biển Hán tán thành: “Được, để ta nhìn xem bàn ghế có chỗ nào cần sửa chữa không.” Ông chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước nhích về phía trước.
Hai chân Biển Hán bây giờ linh hoạt hơn nhiều rồi, chỉ cần không phải đi một quãng đường quá dài, thì không có quá nhiều gánh nặng, vừa đi vừa nghỉ sẽ không có vấn đề gì.
Tiết Vinh thấy thế, lập tức vào phòng bếp cầm ra một cái thùng gỗ: “Ta ra bờ sông múc nước về đây.”
“Được, đi đi.”
Ba người khí thế ngất trời nhanh chóng bắt tay vào công việc, không ai biết rằng, Tiểu Lục vô cùng hứng khởi kể lại tình hình bên này cho lão đại nhà mình.
“Lão đại, chúng ta đi luôn bây giờ, hay để hôm nào đi?”
Lão đại nhóm côn đồ đứng lên hoạt động gân cốt: “Bây giờ đi luôn. Đúng lúc ta đang chán, chúng ta đi chăm sóc mấy người hàng xóm mới, tránh cho bọn họ không biết quy tắc của con phố này.”
Mấy tên đàn em bên cạnh lập tức phụ họa theo: “Đúng thế, tới phố Hưng Thao bên này ở, sao có thể không đến chào hỏi chúng ta một tiếng?”
“Ai, ta vừa mới mất 50 văn tiền cho lão đại, chúng ta ra ngoài một chuyến, nói không chừng còn có thể lấy lại.”
“Ha ha, ta cũng thua hai mươi văn, mọi người cùng nhau đi, nói không chừng đây là một con cừu béo đó nha?”
Lão đại cưởi khẩy một tiếng, mặc thêm áo khoác đi ra ngoài: “Tiểu Lục, dẫn đường.” Mặc dù hắn đã biết địa chỉ, vốn không cần người chỉ đường, nhưng khí thế thì vẫn phải có.
“Được, lão đại đi bên này.”
Đầu sỏ cùng với một đám anh em nghênh ngang đi về về căn nhà thuê của Cố Đại Phượng.
Đến mức, người qua đường nhao nhao nhanh chân quay đầu tránh né.
Cho đến khi người đã đi xa rồi, mới có người lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không biết nhà ai gặp xui xẻo.”
Nếu có Cố Vân Đông ở đây, nhất định có thể nhận ra đây là nhóm côn đồ mà lúc trước đã thu lợi từ Chu gia muốn tìm đến cửa hàng của cô gây rắc rối.
Đáng tiếc, bây giờ cô vẫn đang ở Tô gia.
Sau khi vội vội vàng vàng đi theo Tô Tinh về đến nhà, Cố Vân Đông nhìn thấy mẹ Tô dáng vẻ ảo não, ngồi ở trên giường thở ngắn than dài.
Cô và Tô Tinh liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vã bước đến hỏi: “Thím, ta nghe Tô Tinh nói thím có chuyện rất quan trọng muốn tìm ta?”
Mẹ Tô ngẩng đầu, cuống quít nói: “Đúng đúng, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, ta cảm thấy phải nhanh nhanh nói cho ngươi mới được.” Vừa nói bà vừa nhanh chóng mời Cố Vân Đông ngồi.
“Thím nói đi.” Cố Vân Đông ngồi xuống bên cạnh.
Tô Tinh thấy thế, vội vã đi rót cho hai người ly nước ấm.
Mới vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng mẹ nàng nói: “Tiểu Tinh nói với ta, một nhà các ngươi đều là từ Vĩnh Ninh chạy nạn đến đây?”
“Đúng thế, làm sao vậy?” Cố Vân Đông gật đầu.
Mẹ Tô ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Lúc trước, lần đầu tiên ta nghe thấy tên ngươi đã cảm thấy rất quen tai, giống như đã từng có người nói với ta cái tên này. Lúc ấy ta không nhớ ra, dù sao cũng có không ít người trùng tên trùng họ. Mãi cho đến khi nghe nói ngươi cũng từ phủ Vĩnh Ninh bên kia chạy nạn tới đây, ta mới phục hồi lại tinh thần. Cô chủ Cố, ngươi có biết người đàn ông nào tên là Cố Tiểu Khê không?”
‘Bang’ một tiếng, Cố Vân Đông bỗng nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau lập tức ngã xuống đất.