Chương 552: Bà Cuối Cùng Cũng Nhớ Ra!
Mẹ Tô đột nhiên bật dậy, bà nhớ ra rồi, rốt cuộc bà cũng nhớ ra bà đã nghe thấy cái tên Cô Vân Đông này ở đâu.
Ai nha, đều do bà già rồi lẩm cẩm, bây giờ mới nhớ ra.
Mẹ Tô cuống cuồng hoảng hốt đuổi ra cửa, ai ngờ gắng sức quá nên bị trật chân, đau đớn hét lên một tiếng, vội vàng bám lấy khung cửa ngồi sụp xuống.
Sau đó gọi sang phía cách vách: “Tiểu Tinh, Tiểu Tinh con còn ở đây không? Cô chủ Cố có ở đó không?”
Không có tiếng đáp lại.
Mẹ Tô sốt sắng, lại vội vàng kêu lên hai tiếng: “Tiểu Tinh……”
Rốt cuộc, tiếng của cha Tiểu Diên từ cách vách vang lên: “Là thím ạ? Tiểu Tình dẫn Cố cô nương đi xem nhà rồi, ngươi có chuyện gì thế, có cần ta giúp hay không?”
“Không cần không cần, ta tưởng nó vẫn chưa đi, nên tìm nó có chút việc, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.”
“Được rồi, nếu thím có việc gì thì cứ gọi ta.”
“Được được.”
Mẹ Tô thở dài, không ngờ Tiểu Tinh và mấy người đó lại đi nhanh như vậy, lúc nãy vừa mới ra cửa thôi mà giờ đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Bà bám lấy khung cửa đỡ người đứng dậy, may mắn bà chỉ bị trật một chân, vẫn có thể tự đi bộ về nhà.
Mẹ Tô lê từng bước trở về nhà, dùng rượu thuốc xoa bóp vài cái.
Mà Tô Tinh ở bên kia, cũng đã dẫn mấy người Cố Vân Đông đi tìm chủ nhà.
Nhà của chủ nhà ở khá gần đây, nhưng căn nhà cho thuê thì cách nhà Tiểu Diên hơi xa một chút.
Chuyện này cũng chẳng có cách nào khác, dù sao cũng không có nhiều căn nhà phù hợp.
Chủ nhà nhìn thấy bọn họ thì vô cùng nhiệt tình, lập tức dẫn bọn họ đi xem nhà ở.
“Căn nhà này mặc dù không lớn, nhưng vị trí khá tốt, có một con sông ngay ngoài cửa, muốn giặt giũ tẩy rửa cũng vô cùng thuận tiện.” Hắn nhìn Biển Hán ngồi xe lăn được Tiết Vinh đẩy đi, nói: “Con đường này được lát bằng đá xanh rất bằng phẳng, đi lại sẽ không gặp vấn đề gì khó khăn.”
Tô Tinh bước đến, nói nhỏ bên tai Cố Vân Đông: “Nếu căn nhà này cách bờ sông không xa, có khả năng tiền nhà sẽ đắt. Hơn nữa ta nghe mẹ ta nói, trước kia lúc bà ấy đi thuê nhà ở phố Hưng Thao, cũng đến bờ sông tìm, sau đó phát hiện bên bờ sông có căn nhà của một gia đình không tốt lắm, có người chết oan, nửa đêm có ma quỷ đến náo loạn, không biết căn nhà này có phải là của gia đình đó không. Chủ nhân các ngươi cứ từ từ đã, để ta chạy về hỏi mẹ ta một chút xem có phải là căn nhà này hay không, đừng để bị lừa.”
“Không cần thiết phải phiền phức như vậy.”
“Không phiền phức, nơi này cách nhà ta không xa. Đi đi về về cũng chỉ mất một chén trà thôi.” Nói xong, Tô Tinh lập tức chạy đi.
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng mà dở khóc dở cười: “Đính hôn với Thung Tử xong, tính tình cũng bị hắn ảnh hưởng sao?”
Tô Tinh rất nhanh đã trở về Tô gia, ai biết vừa mới vào cửa còn chưa kịp mở miệng đã thấy mẹ mình ngồi đang ngồi trên giường xoa cổ chân.
Nàng cả kinh: “Mẹ làm sao vậy?”
Mẹ Tô ngẩng đầu, vội vàng buông đồ trong tay xuống: “Ai u, con về rồi à.” Nói xong bà nhướn người nhìn ra phía sau: “Chủ nhân của con đâu rôi? Nàng không về cùng với con à?”
“Chủ nhân đi xem nhà ở.” Tô Tinh ngồi ở mép giường, nhận lấy lấy rượu thuốc trong tay bà.
Mẹ Tô vung tay lên: “Không cần con, mẹ đi tìm chủ nhân con có việc gấp, con mau dẫn mẹ qua đó.”
Bà vừa nói xong liền định bước xuống đất, Tô Tinh sợ hãi vội vàng chạy đến đỡ lấy bà: “Mẹ đừng bước xuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mẹ cứ nói cho con biết, con đi tìm chủ nhân.”
“Ai, chuyện này không thể ngắn gọn một hai câu mà kể rõ ràng cho con được.”
“Vậy mẹ đừng gấp, con lập tức đi tìm chủ nhân, mẹ cứ ngồi ở đây ngàn vạn lần đừng đi lung tung.”
Tô Tinh nói xong, lại hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.
Chạy ra đến cửa, mới chợt nhớ ra mục đích quay về của mình là gì.
Tô Tinh vội vàng dừng lại, nhìn về phía mẹ Tô, hỏi: “Mẹ, lúc trước mẹ tìm nhà, mẹ nói có gia đình bên bờ sông bị chết oan căn nhà đó còn bị quỷ nháo, là căn nhà nào vậy?”
“Căn nhà trong cùng, căn nhà đó đã bị bỏ hoang rồi.”
Tô Tinh gật đầu, trong lòng đã có cân nhắc, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
Nàng chạy rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đuổi kịp đoàn người Cố Vân Đông.
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của nàng, Cố Vân Đông không khỏi kinh ngạc: “Sao mà phải gấp gáp như vậy?”
“Chủ nhân, mẹ ta, mẹ ta nói có chuyện khẩn cấp rất quan trọng muốn tìm gặp người.”
“Tìm ta?” Cố Vân Đông chỉ chỉ mình: “Gấp lắm à?”
“Đúng vậy, vốn dĩ mẹ ta còn muốn tự mình đến đây, nhưng không cần thận đã bị trật chân không ra ngoài đươc.”
Cố Vân Đông càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng theo lời của Tô Tinh, mẹ Tô vì việc này mà bị trẹo chân, chuyện này ắt hẳn rất quan trọng.
Chủ nhà và Cố Đại Phượng đứng bên cạnh cũng nghe thấy lời bọn họ nói.
Mới vừa nãy hắn thấy Tô Tinh một mình chạy mất, hiện giờ lại vội vội vàng vàng trở về, vừa mở miệng lại muốn bọn họ quay về.
Chẳng lẽ cô nương này đã tìm được một căn nhà khác có vị trị tốt, giá hợp lý hơn ở đây? Chuyện này sao có thể?
Chủ nhà lập tức không vui nói: “Đây là có ý gì? Rốt cuộc là muốn thuê hay không, ta dẫn các ngươi đến đây, các ngươi ngay cả nhà còn chưa thèm nhìn đã muốn bỏ, định chơi ta à?”
“Thuê, chúng đâu có nói không thuê, ngươi không thấy là có việc gấp à?” Cố Đại Phượng vừa nói vừa kéo cánh tay Cố Vân Đông: “Nếu không bọn ta tự mình đi xem nhà, ngươi quay về cùng Tô Tinh xem thử xem. Dù sao cũng không xa, chúng ta xem xong nếu thấy vừa ý thì thuê luôn, còn không thì lại tìm tiếp.”
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, gật đầu: “Vậy được, đại cô các ngươi cứ từ từ xem, chuyện thuê nhà không thể quá gấp gáp được.”
“Biết rồi.”
Cố Vân Đông dặn dò Tiết Vinh: “Ngươi chăm sóc cho đại cô và dượng của ta, cũng cho bọn họ thêm ý kiến tham khảo.”
“Được, tiểu thư.”
Lúc này Cố Vân Đông mới nói với Tô Tinh: “Đi thôi, ta cùng ngươi về nhà xem thử.”
Tô Tinh vội vã gật đầu, nhưng trước khi đi vẫn hỏi chủ nhà: “Căn nhà mà ngươi cho thuê là nhà nào? Là căn nhà phía trong cùng à?”
Phòng chủ xua xua tay: “Ngôi nhà trong cùng đã bị bỏ hoang rồi, căn nhà ta muốn cho mọi người thuê ở chỗ kia, căn nhà thứ ba từ đây đi vào. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt các ngươi.”
Tô Tinh nghe thấy vậy, lúc này mới yên tâm dẫn theo Cố Vân Đông rời đi.
Trái lại Tiết Vinh cẩn thận hỏi thêm một câu; “Căn nhà phía trong cùng kia bị sao vậy? Tại sao lại bị bỏ hoang?”
“Ai, căn nhà đó bị quỷ ám, không ai dám ở. Nhưng mà các người yên tâm, nhà của ta cách nơi đó rất xa, không liên quan gì đâu, các ngươi đến xem thì sẽ biết.”
Chủ nhà dẫn bọn họ đi về phía bờ sông, nhưng lúc bọn họ sắp đến nơi thì bất thình lình có người đi tới.
Người nọ đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, ánh mắt đầy sâu xa dừng lại trên người chủ nhà.
Sắc mặt chủ nhà đột nhiên biến đổi, lập tức cúi thấp đầu xuống.
Cố Đại Phượng và Tiết Vinh đều đang xem xét điều kiện xung quanh nên không ai chú ý tới biểu cảm của bọn họ.
Người nọ sau đi lướt qua chủ nhà, thì bước chân đột ngột tăng tốc.
Không lâu sau đã đi vào một căn nhà, nói với một trong những người đang chơi bài cửu: “Lão đại, trên đường ta đụng phải tên họ Tiền, đúng lúc ta thấy hắn đang dẫn người đi xem nhà ở bên sông, ta thấy rất nhanh bọn họ sẽ thuê căn nhà đó, có phải chúng ta nên tới thu một ít phí bảo kê không?”