Chương 551: Của Hồi Môn
Cố Đại Giang nói xong tâm trạng có chút sa sút: “Con là con đầu lòng của cha, lúc trước khi sinh con mẹ con khó sinh, đại phu nói sau này nàng sẽ không thể có con được nữa. Khi ấy cha và mẹ con đều cho rằng con là nữ nhi duy nhất của chúng ta. Chúng ta chỉ hận không thể đem tất cả những gì mình có cho con.”
“Cha còn nhớ lúc con mới sinh, nhỏ xíu, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã chuẩn bị phải gả chồng rồi. Cha cảm thấy giống như nằm mơ, không chân thật. Cha con không có bản lĩnh, trước kia lúc ở nhà cũ Cố gia cũng chưa từng cho con một cuộc sống tốt đẹp. Hiện giờ ở thôn Vĩnh Phúc, cũng là con làm cho Cố gia trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn. Hiện giờ cha đã là đồng sinh, rồi tháng tám này cha sẽ là tú tài, ít nhiều gì cha cũng có thể bảo vệ con một chút.”
“Cha nghĩ, đợi đến khi cha đạt được công danh, thân phận của con sẽ khác, cha vẫn có thể che mưa chắn gió cho con thêm mọt hai năm. Không nghĩ tới, tên tiểu tử kia lại gấp gáp không chờ nổi như vậy, cha……”
Cố Đại Giang cuối cùng không nhịn được nữa, cúi đầu lau khóe mắt.
Cố Vân Đông nghe ông nói trong lòng cũng cảm thấy xót xa, lồng ngực thắt nghẹn, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô biết cha mình vẫn luôn gắng sức chống đỡ cái gia đình này, cho nên ông cực kỳ nỗ lực học hành chăm chỉ. Ông muốn mau chóng có được công danh, che mưa chắn gió cho cô.
Thật ra Cố Vân Đông biết, cha mình viết thư chép sách vẽ tranh cho người ta kiếm bạc, ở trong thư viện còn nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ đồ hộp kẹo đường, ông dùng phương thức của chính mình lẳng lặng ủng hộ nữ nhi.
Mặc kệ trong thư viện có người lên án ông, thân là người đọc sách mà người lại nồng nặc hơi tiền, nhưng Cố Đại Giang lại chẳng hề để bụng.
Ông chỉ quan tâm mình thân là cha lại còn bắt nữ nhi vất vả cung cấp phụng dưỡng mình đọc sách. Cho dù nhỏ bé không đáng kể, ông cũng muốn chia sẻ một phần nào đó giúp đỡ nữ nhi.
Ông còn muốn làm cho Vân Đông nhiều việc hơn nữa, nhưng tên tiểu tử thối Thiệu Thanh Viễn này lại ngáng đường ông.
Đây mới là điểm khiến Cố Đại Giang nhìn hắn không thuận mắt.
Cố Vân Đông chậm rãi hít sâu một hơi, đè nén sự chua xót nơi đáy mắt xuống, cười nói: “Cha, cho dù con thành thành thân với Thiệu đại ca, cha vẫn có thể che mưa chắn gió cho con mà. Con vẫn là nữ nhi của cha, nếu người ngoài bắt nạt con, con sẽ lập tức nói với bọn họ, cha ta là Cố Đại Giang, hiện tại là tú tài, ba năm sau là cử nhân, tương lai là tiến sĩ.”
Cố Đại Giang bị cô chọc cười: “Con thật có lòng tin với cha.”
“Đó là đương nhiên.”
Cố Đại Giang chỉ chỉ trán cô, lúc này mới tiếp tục nói: "Ngày mai cha sẽ tìm người tính toán ngày thành thân cho các con, nhất định phải chọn ngày lành mới được. Về phần của hồi môn, cha không thể cầm ra được cái gì khác, những thứ này vốn dĩ là do con tự mình kiếm được, mấy gian cửa hàng, còn có cả xưởng trong thôn, đều là của hồi môn của con. Còn căn nhà ở thôn Vĩnh Phúc hiện tại, cả căn nhà nhị tiến này, cùng với mấy trăm mẫu vườn trái cây kia…… Lúc trước con lấy danh nghĩa của cha mua, coi như cha mua lại của con, sau này cha có bạc, sẽ trả lại cho con.”
Lông mày của Cố Vân Đông nhíu chặt lại: “Cha, cha nói cái gì vậy, sao con có thể lấy……”
“Con đó, con nít con nôi không hiểu, nữ tử phải có của hồi môn phòng thân, vậy mới có tự tin.” Cố Đại Giang nói: “Cứ quyết định như vậy đi, ta là cha, lại chiếm đồ của nữ nhi cho riêng mình, mặt ta vẫn chưa lớn như thế.”
Cố Vân Đông đứng dậy: “Cái này sao có thể coi là chiếm làm của riêng chứ? Cha nuôi con lớn, con hiếu kính cha không phải là điều đương nhiên ư?”
“Hiếu kính cũng không nhiều như vậy, nếu cha nhận lấy sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.”
Cố Vân Đông nhíu chặt mày, lần đầu tiên cô phát hiện mình không thể nói lại cha mình.
Những thứ này lúc trước cô mua dưới danh nghĩa Cố Đại Giang, vậy nó chính là của Cố gia. Cha đưa cho cô cửa hàng, xưởng làm của hồi môn cô không có ý kiến, nhưng mà căn nhà này thì……
Làm sao bây giờ? Thật đau đầu.
Cố Đại Giang dứt khoát đưa ra quyết định, sau đó ném cái hộp sinh lễ của Thiệu Thanh Viễn lại đó, rồi bỏ chạy.
Cố Vân Đông: “……”
Quả nhiên, một khi bọn họ thành thân, vấn đề lập tức trở nên phức tạp, việc đầu tiên chính là phân chia tài sản.
Chuyện này nếu đặt trong những nhà khác, chỉ sợ phụ thân cho nữ nhi mấy trăm lượng bạc làm của hồi môn đã không tồi rồi. Đến chỗ cha cô thì cái gì cũng không cần, ngay cả căn nhà đang ở cũng nhất định đòi sau này sẽ trả lại bạc cho cô.
Cô có thể hiểu tâm tư của cha mình, nhưng cô cũng không thể nào lấy hết làm của hồi môn đem đến Thiệu gia.
Vấn đề này vẫn cần phải thương lượng lại.
Đêm nay, Cố gia có vài người không thể ngủ yên.
Nhưng mà ngày hôm sau, Cố Đại Phượng vẫn dậy rất sớm.
Cố Vân Đông đồng ý cùng bà đi xem nhà, người đi cùng cũng không nhiều lắm, ngoại trừ cô đi cùng Cố Đại Phượng ra, thì còn có Biển Hán và Tiết Vinh.
Những người khác, đặc biệt là ba tiểu hài tử, tất cả đều thành thành thật thật đợi ở nhà.
Cố Vân Đông đã tới phố Hưng Thao rất nhiều lần, cũng coi như là quen cửa quen nẻo.
Gõ cửa nhà Tiểu Diên, vừa đúng lúc Phạm thị và Tiểu Diên đang định ra cửa bày hàng.
Nhìn thấy Cố Đại Phượng, Phạm thị lập tức buông xe đẩy trong tay ra, định không ra ngoài nữa: “Các ngươi tới xem nhà à, để ta dẫn các người đi.”
Cố Đại Phượng vội ngăn cản bà ấy: “Không cần không cần, ngươi cứ nói cho chúng ta biết chủ nhà ở đâu là được rồi. Thời tiết hôm nay rất tốt, đừng chậm trễ việc buôn bán của mình, chúng ta tự mình đi cũng được.”
Cố Vân Đông cũng nói: “Đúng vậy, thím Phạm cứ đi làm việc đi, chúng ta đều là người lớn cả, có thể tự mình tìm được mà.”
“Sao mà được chứ? Đã nói để ta dẫn các ngươi đi, nào có chuyện bỏ các người một mình.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên có một cái đầu thò vào, thấy mấy người ở bên trong, tức khắc ‘ồ’ một tiếng: “Chủ nhân? Sao người lại tới đây?”
Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn, đây không phải là Tô Tinh sao?
“Hôm nay ngươi được nghỉ à?”
“Đúng vậy, hôm nay vừa vặn đến phiên ta nghỉ ngơi, nghe thấy bên này có động tĩnh nên tới nhìn xem.” Tô gia ở cách vách, ngược lại rất gần.
Tiểu Diên có mối quan hệ rất tốt với nàng ấy, vì thế lập tức đem đầu đuôi ngọn ngành kể lại rõ ràng.
Tô Tinh hiểu rõ gật đầu: “Ta biết căn nhà kia ở đâu, thím Phạm cứ đi làm đi, để ta dẫn chủ nhân và những người khác đến đó.”
“Ngươi biết à?”
Tô Tinh gật đầu khẳng định.
Phạm thị yên lòng, lúc này mới dẫn Tiểu Diên ra khỏi cửa, đi đến chợ bày hàng.
Tô Tinh về nhà nói với mẹ Tô một tiếng, mẹ Tô còn cảm thấy kỳ quái: “Cô cô của cô chủ Cố tìm nhà ở? Nhưng sao lại tìm đến chỗ này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ điều kiện nhà cô cô của cô chủ Cố không tốt sao?”
Phải biết rằng tuy tiền phòng bên này rẻ, nhưng khu vực này lại không được yên ổn, chỉ mỗi bọn côn đồ thôi đã làm cho người ta đau đầu.
Tô Tinh nói: “Con nghe nói cô cô của chủ nhân năm kia chạy nạn tới phủ Tuyên Hòa, sau đó vẫn luôn thất lạc nhau, đến năm ngoái cả nhà bọn họ mới được đoàn tụ, ắt hẳn trong nhà cũng khó khăn.”
“Chạy nạn?” Mẹ Tô kinh ngạc: “Cô cô nàng ấy chạy nạn từ bên phủ Vĩnh Ninh tới đây?”
“Đúng vậy, không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Chủ nhân cũng chạy nạn tới đây, cho nên con mới vô cùng khâm phục cô ấy.”
Tô Tinh nói xong, liền vội vàng chạy ra ngoài cổng.
Mẹ Tô lẩm bẩm nói: “Quả thật đáng khâm phục, năm kia mới chạy nạn đến đây, mà bây giờ đã có thể lớn như vậy…… Từ từ, chạy nạn?”