Chương 550: Cố Đại Giang Ngươi Câm Miệng
“Ầm” một tiếng, âm thanh phát ra giống như là tiếng ghế bị xô đẩy xuống mặt đất, những người ở trong viện đều bị tiếng động này làm kinh động, quay đầu lại nhìn.
Cố Vân Đông nhấc chân đang định chạy vào trong, thì cửa thư phòng thình lình bị mở ra, Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn trực tiếp bị đẩy ra ngoài.
Mặt Cố Đại Giang đỏ bừng bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn: “Cút ngay, cút ngay lập tức.”
Thiệu Thanh Viễn đứng bất động, nháy mắt Cố Đại Giang càng tức giận hơn.
Ông tuy rằng là người đọc sách, nhưng cũng xuất thân là hán tử nông thôn, tức giận cũng sẽ nói lời thô tục ngay tại chỗ: “Bảo ngươi cút đi ngươi có nghe thấy không hả? Lão tử mới vừa khảo trúng phủ thí trong lòng còn đang cao hứng, ngươi thì hay rồi, lập tức tới đây dội nước lạnh vào người ta đúng không? Thành thân cái gì mà thành thân, ngươi cũng không nhìn xem Vân Đông mới bao tuổi, mới thế mà đã không chờ nổi, muốn ôm cây cải trắng đi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, ngươi đợi thêm hai năm, không đúng, ba năm cho lão tử……”
“Cố Đại Giang, ngươi câm miệng!” Trong đình viện đột ngột vang lên một giọng nói khác.
Cố Đại Giang nháy mắt lập tức im lặng, ngước mắt nhìn về phía Cố Đại Phượng đang tức muốn hộc máu.
Cố Đại Phượng xắn tay áo nhanh chóng bước tới, nhìn dáng vẻ quật cường lại có chút ủy khuất của Thiệu Thanh Viễn, hắn cứ lẳng lặng đứng đó không nói tiếng nào, giọng nói lập tức hòa hoãn lại: “Thanh Viễn à, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, ta nói chuyện với hắn, ngươi đừng lo lắng.”
Sau đó mới quay đầu, nhìn Cố Đại Giang sắc mặt xanh mét.
Bà một tay đẩy Cố Đại Giang vào trong phòng, sau đó mạnh mẽ đong cửa lại.
Ngay sau đó, lập tức truyền đến giọng nói oán giận của Cố Đại Phượng: “Ta nói ngươi đủ rồi đấy, có người cha nào như ngươi không? Vân Đông và Thanh Viễn đã sớm đính hôn, không phải ngươi cũng đã đồng ý rồi à? Hiện tại chúng nó muốn thành thân người còn làm khó người ta. Thế nào, ngươi sợ nữ nhi mình sau này sống tốt quá sao?”
“Không phải…… Tỷ, Vân Đông vẫn còn nhỏ.” Đối mặt với tỷ tỷ mình, Cố Đại Giang hoàn toàn mất tự tin.
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, cũng đã cập kê, là một đại cô nương rồi.” Cố Đại Phượng hừ lạnh: “Ngươi còn còn muốn giữ con bé thêm hai ba năm, vậy thì ngươi cứ dứt khoát giữ nó đến bảy tám chục tuổi rồi tính.”
“Ta……”
Cố Đại Phượng lại trừng mắt liếc nhìn ông một cái, sau đó lại thở dài, ngồi xuống bên cạnh ông, chân thành nói: “Ta biết ngươi thương Vân Đông, không muốn nó gả đi. Nhưng ngươi không giữ được con bé cả đời, tình cảm giữa Vân Đông và Thanh Viễn rất tốt, rất khó có được.”
Rồi đột nhiên bà đè thấp âm thanh xuống, nhỏ giọng nói: “Mà ngươi cũng ngẫm lại xem, Thanh Viễn bây giờ không giống với trước kia. Trước kia hắn không cha không mẹ, sống một mình không có nổi căn nhà cho tử tế, cơm cũng không có mà ăn. Hơn nữa ở trong thôn thanh danh hắn không tốt, lúc đó mới trì hoàn chưa thành thân. Bây giờ thì sao, hắn đã đến kinh thành, được gặp cả Hoàng Thượng, lại còn trị bệnh cho cả nhị hoàng tử, cả người đầy bản lĩnh, lớn lên lại cao lớn khôi ngô, còn có vài cửa hàng. Ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hắn không?”
“Lần trước lúc ta đi chợ, nghe thấy rất nhiều người đang nghị luận về hắn, đến cả những gia đình thế gia vọng tộc cũng có không ít người nhìn trúng muốn nhận hắn làm con rể. Hiếm thấy hắn lại không hề động tâm, một lòng muốn ở cạnh Vân Đông. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục ngăn cản chúng nó, nói không chừng còn bị người ta cướp mất.”
Cố Đại Giang nhíu mày, cười lạnh nói: “Muốn cướp thì cướp đi, Vân Đông nhà chúng ta ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn sợ không tìm phu quân tốt sao?”
Cố Đại Phượng tức giận vỗ mạnh vào lưng ông: “Nhưng Vân Đông thích Thanh Viễn, lấy được hôn phu tốt thì thế nào? Ngươi còn muốn làm kẻ hồ hồ chia cắt đôi uyên ương, tạo ra hai cặp phu thê bất hòa à?”
Cố Đại Giang tức khắc im lặng.
Người ngoài cửa không nghe thấy tiếng của họ nữa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.
Cố Vân Đông đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, lườm hắn một cái: “Muội nói chờ cha thi phủ thành xong rồi mới nhắc đến chuyện thành thân, nhưng không nói sẽ gấp gáp như vậy, lúc nãy mới công bố danh sách thôi, còn chưa qua nổi một đêm đâu.”
Chẳng trách cha cô lại tức giận như vậy.
Thiệu Thanh Viễn mím môi, dừng lại một chút, nói: “Ngày mai đại cô đi xem nhà ở, nếu nhà đó thích hơp, chỉ sợ sẽ lập tức dọn qua đó luôn.”
Lời còn chưa nói hết, Cố Vân Đông đã hoàn toàn hiểu được ý định của hắn.
Cô mở to mắt nhìn hắn, một lúc sau, bật ngón tay cái về phía hắn.
Huynh lợi hại, biết cả nhà cũng cũng chỉ có đại cô là có can đảm mắng cha muội, còn nhất định sẽ giúp đỡ mình, cho nên thừa dịp đại cô còn đang ở đây mà đề cập đến việc thành thân?
Thiệu Thanh Viễn cười: “Đừng nói ra ngoài.”
Cố Vân Đông trợn mắt: “Muội không ngốc.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa thư phòng một lần nữa được mở ra.
Sắc mặt Cố Đại Giang vẫn khó coi như cũ, nhưng tốt xấu gì ngữ khí cũng đỡ hơn rất nhiều, ông nói với Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi vào đây.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức cầm cái hộp, lại bước vào thư phòng.
Cố Vân Đông có chút vò đầu bứt tai, tại sao chỉ gọi mỗi một mình hắn vào?
Chẳng nhẽ đây không phải hôn nhân đại sự của cô à? Cô là đương sự càng phải có tư cách đi vào mới đúng chứ?
Cũng không biết bọn họ ở bên trong nói cái gì, mà mãi một lúc sau, thím Ngưu đến gọi bọn họ ra ăn tối đến lần thứ ba, thì ba người trong thư phòng mới ra ngoài.
Ánh mắt Cố Vân Đông sắc bén liếc mắt không nhìn thấy chiếc hộp trong tay Thiệu Thanh Viễn đâu nữa. Cố Đại Giang không giữ hắn lại, để hắn về nhà mình ăn cơm.
Trước mặt Cố Đại Giang, Thiệu Thanh Viễn cũng không tiện nói thêm gì với Cố Vân Đông, chỉ dùng tay ra hiệu với cô, rồi dẫn theo Thiệu Văn rời khỏi đó.
Cố Đại Giang chắp tay sau lưng, dặn do người trong viện: “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
Cố Vân Đông chỉ có thể kìm né sự nghị hoặc trong lòng, đi theo vào phòng khách.
Cố Đại Phượng đi chậm lại một bước, đi đến bên bên cạnh cô thì thầm: “Yên tâm đi, trước mặt ta cha ngươi không dám đánh Thanh Viễn, cũng sẽ không chia rẽ các ngươi đâu.”
Cố Vân Đông: “……” Thật ra điểm này cô một chút cũng không hề lo lắng.
Vào trong phòng khách, ai nấy liếc mắt sơ qua cũng thấy sắc mặt Cố Đại Giang không tốt, liền vô cùng yên lăng, cơm nước xong xuôi lập tức nhanh chóng giải tán.
Cố Vân Đông cũng trở về phòng. Cô vừa bước vào phòng không bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Cố Đại Giang: “Vân Đông, cha vào có được không?”
“Cha?” Cố Vân Đông vội vàng ra mở cửa, mời Cố Đại Giang vào phòng.
Trong tay Cố Đại Giang cầm cái hộp mà Thiệu Thanh Viễn mang đến, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lúc này ông mới nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: “Đây là hôm nay Thiệu Thanh Viễn đưa tới.”
Cố Vân Đông nhìn cha mình, dừng lại một chút rồi duỗi tay mở chiếc hộp ra.
Quả nhiên, bên trong là toàn bộ tài sản của Thiệu Thanh Viễn.
“Sính lễ.” Cố Đại Giang nói: “Ngoài hai gian cửa hàng, còn có ngôi nhà ở thôn Vĩnh Phúc, đều giao hết cho con. Hắn nói khế đất thôn trang ngoài thành, lúc trước đã giao cho con rồi có đúng không?”
Cố Vân Đông gật gật đầu, nhìn cái hộp trước mặt, chỉ cảm thấy bàn tay mình vô cùng nóng.
Cố Đại Giang thở dài: “Hắn cũng coi như có lòng, kỳ thật cũng cha cũng không cản con gả qua đó, con nói xem trên đời này có được mấy đôi phu thê lưỡng tình tương duyệt? Các con cũng coi như là từ con số không một đường đi tới, quả thật rất hiếm có. Cha…… Cha chỉ là không nỡ xa con.”