Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549. Ta Đi Ra Ngoài Một Chuyến

Chương 549. Ta Đi Ra Ngoài Một Chuyến Chương 549. Ta Đi Ra Ngoài Một Chuyến

Chương 549: Ta Đi Ra Ngoài Một Chuyến

Bởi vậy Đồng Thủy Đào do dự một lát cũng đồng ý.

Dù sao thì nàng ấy thật sự nóng lòng muốn gặp đệ đệ mới sinh nhà mình.

Đồng Thủy Đào nhanh chóng quay về thu dọn mấy bộ quần áo, sau đó rời đi cùng Đồng Bình.

Người Cố gia cũng trở về nhà, kết quả phủ thí được công bố, hàng xóm cũng đã biết chuyện.

Trên đường trở về Cố Vân Đông đặc biệt mua thêm một chút điểm tâm, đến lúc mọi người sang có thể chia sẻ một chút náo nhiệt.

Bọn họ vừa về đến nhà, quả nhiên một lát sau đã có người tới cửa.

Những người sống trong khu này đều là người đọc sách, cử nhân có mà tú tài cũng có. Cho nên việc Cố Đại Giang khảo trúng vị trí thứ hai phủ thí, mọi người cũng không quá ngạc nhiên, tới cửa chúc mừng xong cũng về luôn.

Kẹo trong tay Cố Đại Giang rất nhanh đã phân phát xong, gia đình ở cách vách là người cuối cùng rời đi.

Trước khi ra về còn lôi kéo Cố Đại Phượng nói: “Lúc trước có Phạm muội tử đến đây nói chuyện ngươi nhờ nàng lưu ý, nàng đã tìm thấy, hẹn người ngày mai qua đó nhìn xem.”

Ánh mắt Cố Đại Phượng sáng lên, vội vàng nói cảm tạ rồi tiễn người hàng xóm kia đi ra ngoài.

Cố Đại Giang tò mò hỏi: “Phạm muội tử là ai thế?”

“Chính là mẹ của Tiểu Diên đó.”

Cố Đại Giang lập tức nhớ ra: “Hoá ra là mẹ của Tiểu Diên.” Người này ông có ấn tượng, mấy bồn hoa trong nhà đều mua được từ nhà bọn họ: “Tỷ nhờ nàng lưu ý chuyện gì vậy?”

“Chính là chuyện tìm nhà, không phải lúc trước đã nói với đệ rồi à? Đợi đệ thi phủ xong, chúng ta sẽ dọn đi.”

Cố Đại Giang sửng sốt: “Đúng là tỷ đã nói qua, nhưng, nhưng ta cũng chỉ vừa mới thi xong thôi, tỷ làm việc cũng nhanh nhẹn quá rồi.”

Cố Đại Phượng xua xua tay: “Nhanh cái gì mà nhanh, nhờ người ta lưu ý cả tháng mới tìm được nhà thích hợp. Ngày mai ta sẽ đi xem, nếu được thì thuê luôn.”

“Thật ra tỷ……”

“Đệ đừng cản ta, đệ biết tính ta rồi đấy.”

Cố Đại Giang nghe vậy, không nhịn được thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên bà nữa.

Quả thật ông chẳng có lý do gì để ngăn không cho bà rời đi, hai chân tỷ phu Biển Hán cũng đã tốt hơn nhiều rồi, việc buôn bán tượng gỗ của bọn họ cũng không tồi.

Lúc trước, sau khi Biển Hán nghe xong kiến nghị của Vân Đông, thì thường khắc thêm một vài bộ tác phẩm hoàn chỉnh. Chưa kể, thực sự có không ít người không cam tâm mua một mẫu, nhìn thấy nguyên một bộ thì nhất định đòi họ phải bán chung.

Trong tay Cố Đại Phượng bây giờ đã có không ít bạc.

Hiện tại hai vợ chồng bọn họ đang tính toán mua thêm một ít gỗ chất lượng tốt, điêu khắc những món đồ tinh xảo hơn, để có thể gửi bán bên trong cửa hàng.

Đợi đến khi việc buôn bán thuận lợi hơn, tích góp đủ tiền, bọn họ sẽ xem xét việc thuê cửa hàng, như vậy sẽ không cần phải chạy ra chợ mỗi ngày nữa.

Mấy ngày trước phủ thành mưa mấy trận, mỗi lần lại kéo dài hai ba ngày liền, thời tiết thế này Cố Đại Phượng không thể nào ra chợ bày quán.

Vẫn nên có cái cửa hàng của riêng mình thì tốt hơn.

Cố Vân Đông thấy cha mình không phản đối, lúc này mới lên tiếng nói: “Đại cô, để ngày mai cháu đi cùng đại cô.”

“Ngày mai ngươi không bận à?”

“Không bận ạ.”

Cố Đại Phượng gật đầu: “Đúng lúc, ta nghe nói mấy tên côn đồ bên phố Hưng Thao đều sợ ngươi, có ngươi đi cùng, ta cũng bớt được mấy việc phiền phức.”

Mấy tiểu hài tử lập tức giơ tay lên: “Bọn con cũng muốn đi.”

“Các ngươi đừng đi theo, có phải đi đánh nhau đâu mà cần nhiều người đi như vậy, đợi sau khi thuê nhà xong thì mấy đứa đến.” Cố Đại Phượng không chút lưu tình cự tuyệt bọn chúng.

Mấy tiểu hài tử thất vọng dẩu miệng, tức giận xoay người đi vào trong nhà, cũng không biết trong miệng bọn chúng lẩm bẩm nói cái gì.

Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, giờ lại hơi hơi nheo mắt lại, ngón tay nắm chặt lại, đột nhiên nói với Cố Vân Đông: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”

“Huynh đi đâu vậy?” Cố Vân Đông nhìn sắc trời một chút, muộn thế này rồi, không phải vẫn còn muốn đến Vạn Kim Các chứ.

Thiệu Thanh Viễn đã chạy đến cửa, khoát tay áo nói: “Ta đi một lúc rồi về.”

Cố Vân Đông còn muốn hỏi tiếp, thì thấy hắn đã biến mất phía sau cánh cửa, động tác rất nhanh, trong nháy mắt ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu nữa.

Cố Vân Đông bối rối, một lúc sau mới quay người vào trong viện.

Sau đó lại thấy Cố Đại Phượng đang thu dọn đồ đạc, đặc biệt là mấy cái tượng điêu khắc vứt tán loạn trong sân, từng cái từng cái một được bà gom lại cẩn thận.

Cố Vân Đông đi tới cầm lấy một cái giúp bà thu dọn: “Đại cô không cần vội vã như vậy, phòng ở còn chưa nhìn, chẳng may không vừa ý thì sao?”

“Không vừa ý thì không vừa ý, cái này có gì quan trọng đâu, sớm muộn gì cũng phải dọn dẹp. Ôi chao, ngươi đưa cái kia cho ta.”

Cố Vân Đông nhìn theo hướng chỉ tay của bà ấy, lấy một cái tượng điêu khắc đưa tới.

Cố Đại Phượng nhận lấy, lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Thanh Viễn đi đâu thế?”

“Cháu cũng không biết, hình như có việc gấp.”

Cố Đại Phượng gật đầu: “Vậy nhất định là việc rất quan trọng. Đứa nhỏ Thanh Viễn này là một người tốt, cũng rất có chừng mực, cháu không cần phải lo lắng quá.”

“Hình như đại cô đánh giá hắn rất cao?”

“Đúng vậy, ngươi đừng chỉ nhìn gương mặt lạnh của hắn, trong lòng hắn rất ấm áp đấy. Tuy hắn không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng những việc mà hắn làm lại khiến cho người ta thấy rất ấm lòng. Những ngày này dượng ngươi đi đứng không tiện, hắn mà thấy sẽ đến giúp một tay, kể cả đi nhà xí cũng là hắn cõng ông ấy đi. Ngươi nói một thanh niên không quen không biết chúng ta, ai lại sẵn lòng làm mấy chuyện như thế này? Còn không phải bởi vì hắn thương ngươi à?”

Cố Vân Đông khẽ mỉm cười, Thiệu Thanh Viễn quả thật không tệ, không biết nói lời hay ý đẹp...... điểm này cô không đồng ý, người này còn rất lão luyện.

Cô và Cố Đại Phượng vừa thu dọn vừa nói chuyện, cứ nghĩ Thiệu Thanh Viễn chỉ đi một lát rồi sẽ trở lại.

Không ngờ mãi đến khi mặt trời khuất núi, hắn mới hấp ta hấp tấp chạy về nhà.

Ngoài hắn, sau lưng còn có cả Thiệu Văn…A Miêu khi xưa.

Trong tay Thiệu Văn xách theo hai hộp đồ lớn, nhìn giống như lá trà và rượu, hơn nữa cách đóng gói bên ngoài, có lẽ là loại đắt tiền nhất trong phủ thành.

Mà trong tay Thiệu Thanh Viễn thì cầm một cái hộp có chút quen mắt.

Mí mắt Cố Vân Đông nhảy một cái, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quen thuộc.

Cô vừa định bước đến hỏi hắn đi đâu, thì thấy Thiệu Thanh Viễn nháy mắt với mình, sau đó sải bước đi vào trong nhà chính.

Cố Đại Giang đang nói chuyện với ba tiểu hài tử ở trong đó, bọn chúng rất tò mò về chuyện khảo thí, còn đang hỏi ông thi huyện và phủ thí khác nhau ở chỗ nào.

Bọn chúng đang hồ hởi nghe, thì thấy Thiệu Thanh Viễn tiến vào.

Hắn nói với Cố Đại Giang: “Cố thúc, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Cố Đại Giang thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu, nói với ba đứa nhỏ: “Các ngươi ra ngoài trước đi, chốc nữa ta sẽ từ từ kể cho mấy đứa.”

Chờ mấy đứa trẻ rời đi rồi, Cố Đại Giang dẫn Thiệu Thanh Viễn đến thư phòng.

Cố Vân Đông đứng ở trong sân, đột nhiên tim bắt đầu đập dồn dập.

Không biết Cố Đại Phượng đã đến đứng bên cạnh cô từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi: “Thanh Viễn tìm cha ngươi có chuyện gì? Nhìn dáng vẻ dường như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.”

“Cháu cũng không rõ nữa.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cô không khỏi siết chặt hai tay lại.

Vừa dứt lời, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng vang lớn.

Bình Luận (0)
Comment