Chương 548: Sinh Rồi.
Cố Vân Đông vừa định gọi đồ ăn, nghe vậy sửng sốt: "Đồng Bình tới rồi sao?"
“Dạ."
“Hãy để hắn lên."
Đồng Thủy Đào vội vàng đứng dậy: "Tiểu thư, muội đi đón cha."
Thấy Cố Vân Đông gật đầu, nàng ấy lập tức theo tiểu nhị xuống lầu.
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái: "Đồng Bình tới đây giao hàng sao? Vậy sao lại chạy đến tửu lâu Cẩm Tú bên này?"
Mấy người đang thắc mắc, Đồng Thủy Đào đã cùng Đồng Bình vào phòng.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, thấy Đồng Bình rất kích động hưng phấn, không khỏi cười nói: "Ngươi sao lại tới bên này, nhìn ngươi, hình như có chuyện vui?"
"Dạ, có chuyện vui." Đồng Bình giống như nghĩ đến cái gì đó, cười lên.
"Ồ? Nói đi."
Nụ cười trên mặt Đồng Bình chưa từng dừng lại: "Buổi tối hôm trước, nương tử ta sinh rồi! !"
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Đứa bé ra đời rồi?"
Đúng rồi, ngày dự sinh của vợ Đồng Bình quả thật là mấy ngày nay, lúc trước còn chuẩn bị lì xì. Chỉ là vừa vặn gặp phải kỳ thi của cha nên cô nhất thời quên mất.
Những người khác cũng vui vẻ, Đồng Thủy Đào nhảy dựng lên: "Mẹ con sinh? Con trai hay con gái? Sinh lúc nào vậy? Mẹ không sao chứ?"
“Mẹ con rất tốt, sinh một tiểu tử mập mạp, rất thuận lợi.”
Đồng Bình còn nhớ rõ lúc sinh Đồng Thủy Đào, vợ hắn đau một ngày một đêm, Thủy Đào sinh ra cũng gầy nhỏ, giống như không cẩn thận sẽ không còn hơi thở.
Khi đó vợ hắn gầy yếu, sau khi có thai cũng phải làm việc, làm không tốt còn phải quỳ dập đầu cho chủ nhân, bị mắng. Lúc đó tiểu thiếu gia nhà chủ nhân còn cố ý đụng vào bụng vợ hắn hai lần, cả nhà Đồng gia đều cho rằng đứa nhỏ này sẽ không giữ được.
Nhưng có cách nào? Đừng nói tiểu thiếu gia chỉ đụng hai cái, cho dù đụng mất đứa nhỏ trong bụng, bọn họ cũng không có quyền phản đối.
Nhưng đến Cố gia thì hoàn toàn không giống, bọn họ ăn ngon uống tốt ở tốt, lúc nương tử mang thai, thân thể khỏe mạnh, một chút mệt mỏi cũng không có.
Trong tay bọn họ có tiền bạc, cũng có thể đi mời đại phu mời bà đỡ, đồ ăn cũng không kém.
Tiểu thư còn cho nương tử nghỉ ngơi nhiều hơn, nhất là ba tháng đầu thai chưa ổn định, căn bản không cho nàng làm việc.
Về sau cho dù ổn định, cũng chỉ cho làm chút công việc nhẹ nhàng. Mấy ngày nay trong nhà chỉ có hai vị thiếu gia, bọn họ kỳ thật cũng không phải làm gì nhiều.
Hai vị thiếu gia còn rất tốt, nhảy nhót gì cũng ra khỏi cửa Cố gia, ở nhà bọn họ chỉ đọc sách viết chữ.
Nương tử hắn đặc biệt thích ở trong phòng nghe các thiếu gia đọc sách, nghe âm thanh non nớt kia, nàng ấy cảm thấy đặc biệt thoải mái an ổn.
Đồng Bình cũng cảm thấy, tương lai tiểu tử này lớn lên, khẳng định cũng giống như nhị đệ Đồng An, học chữ đọc sách đặc biệt nhanh.
Kỳ thật đại phu đã nói, nương tử hắn sinh con ở tuổi này vẫn có chút nguy hiểm. Nhưng không nghĩ tới, lúc sinh còn thuận lợi hơn khi sinh Thủy Đào, một canh giờ đã đi ra, ngay cả bà đỡ cũng nói là một kỳ tích.
Đồng Bình tâm tình kích động, không nhịn được nói: "Hài tử vừa mới sinh, còn chưa có tên, ta liền nghĩ, cầu lão gia ban cho hài tử một cái tên, không biết có thể hay không?"
Cố Đại Giang rất cao hứng: "Để cho ta đặt tên? Đương nhiên có thể, lúc trước mấy đứa Vân Đông đều là ta đặt đấy."
“Đa tạ lão gia."
Cố Đại Giang trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Tỷ tỷ gọi là Thủy Đào, đệ đệ gọi là Du Trúc đi, một nước, một cây, hỗ trợ nhau cùng phát triển, Trúc cũng đại biểu cho sinh mệnh lực cứng cỏi bất tận, cũng có ý chúc phúc bình an. Chỉ mong đứa nhỏ này bình an lớn lên, tỷ đệ đồng tâm."
Vân Thư nghe thấy nóng lòng muốn thử, trong đầu thằng nhóc đã nghĩ ra rất nhiều cái tên, lúc này nói ra, để cho Đồng Bình chọn một cái.
Nhưng ai ngờ nó mới mở miệng, còn chưa kịp phun ra cái tên đầu tiên.
Đồng Bình đã quỳ mạnh xuống, nặng nề dập đầu một cái: "Cám ơn lão gia ban tên."
Cố Đại Giang hoảng sợ, vội vàng bảo hắn đứng lên: "Được rồi được rồi, hôm nay là ngày vui, không nên quỳ. Ta rất thích đặt tên đấy."
Đáng tiếc, lúc trước bốn người A Miêu đổi tên lại không tìm ông, điều này làm cho Cố Đại Giang tiếc nuối một hồi lâu.
Cố Vân Đông lúc này mới nói: "Được rồi, ngươi tới vừa vặn cùng nhau ăn cơm, đây là chuyện vui, phải chúc mừng."
Đồng Thủy Đào rất vui mừng: "Đúng vậy, cha, hôm nay chính là song hỉ lâm môn, không chỉ mẹ sinh đệ đệ. Lão gia còn đậu kỳ thi phủ, được vị trí thứ hai."
Đồng Bình phục hồi tinh thần: "Đúng đúng đúng, hôm nay là ngày yết bảng phủ thí, trước khi đến phủ thành, thôn trưởng còn nói ta xem xong đem tin tức về. Lúc nãy ta đã tính qua đó, chỉ là bên kia quá mức tắc nghẽn, không chen vào được, ta nghĩ đi vòng qua từ bên này, không ngờ vừa mới tới, lại nhìn thấy lão gia tiểu thư đi vào tửu lâu Cẩm Tú, ta liền nhanh chóng chạy tới."
Kết quả tiểu thư vừa hỏi hắn có chuyện vui gì, hắn lập tức nghĩ đến chuyện thê tử nhà mình sinh con, ngược lại quên mất những lời vốn muốn nói.
Không nghĩ tới, lão gia lại đạt được vị trí thứ hai, đây thật sự là đại hỉ sự.
Người Cố gia rất cao hứng, gọi tiểu nhị đến gọi đồ ăn.
Tất cả mọi người đều ăn đến thỏa mãn, lúc này mới cao hứng rời khỏi tửu lâu Cẩm Tú.
Sau khi ra khỏi cửa lớn, Cố Vân Đông nói với Đồng Thủy Đào: "Mẹ muội sinh, muội trở về một chuyến đi, chăm sóc mẹ một thời gian, sau này lại đến."
Đồng Thủy Đào sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không được, muội là nha hoàn của tiểu thư, muội muốn đi theo bảo vệ tiểu thư. Mẹ muội đã có bà nội chăm sóc rồi, không có gì."
“Được rồi, cho muội trở về một tháng, ta còn không thể rời khỏi muội sao? Chẳng lẽ muội không muốn gặp đệ đệ sao? Cùng cha muội trở về đi, bà nội muội lớn tuổi sẽ không làm hết việc được đâu."
Đồng Thủy Đào suy nghĩ một chút, cũng đúng.
Mẹ nàng phải ở cữ chắc chắn không có cách nào làm việc, bà nội phải chiếu cố mẹ, nhà cửa và hậu viện Cố gia cũng phải thu thập. Mấy ngày nữa hai vị thiếu gia cũng phải trở về thôn Vĩnh Phúc, đến lúc đó một mình bà nội quả thật làm không hết việc.
Khí lực của nàng lớn, một người có thể chống đỡ hai người, tác dụng rất lớn.