Chương 547: Yết Bảng Thi Phủ
Thi Phủ được chia thành ba môn, thiếp kinh, tạp văn, sách luận.
Qua được kỳ thi phủ sẽ trở thành đồng sinh.
Cố Đại Giang đứng đầu kỳ thi huyện nên không còn thấp thỏm như lúc trước, hiện tại tham gia phủ thí, ông dĩ nhiên không sợ hãi.
Dịch Tuấn Khôn đến phủ thành sớm hơn mười ngày. Chỉ là hiện giờ phủ thành khá ồn ào, có không ít người đến phòng bệnh đậu mùa ở đầy các khách điếm. Dịch Tuấn Khôn tìm không được chỗ ở, Tần Văn Tranh đã thay hắn tìm Cố gia.
Hắn là bạn cùng lớp với Vân Thư, ngày thường rất chiếu cố Vân Thư và Nguyên Trí, lại cùng Cố Đại Giang đi thi nên cũng coi như có duyên.
Cố gia tất nhiên sẽ không từ chối.
Cố Đại Giang an bài Dịch Tuấn Khôn ở lại hậu viện Cố Ký, chỉ là ban ngày Cố Ký có chút ồn ào, hắn sẽ đưa sách vở đến Cố gia, cùng Cố Đại Giang thảo luận học vấn.
Hiện giờ quan hệ của hai người đột nhiên tăng mạnh, nói chuyện đặc biệt hợp ý.
Đến ngày thi này, Cố Vân Đông và đệ đệ muội muội, mẫu thân cùng đưa Cố Đại Giang đến phòng thi.
Trời còn chưa sáng, cổng trường thi đã mở cửa, hàng ngàn thí sinh lần lượt được kiểm tra.
Cố Vân Đông đưa giỏ thi cho Cố Đại Giang, hiện giờ thời tiết dần ấm áp, rốt cuộc ông cũng thoát khỏi mười cái áo đơn trói buộc. Trong giỏ thi cũng không có gì, kỳ thi này, ngoại trừ bản hướng dẫn thi ra, bất cứ thứ gì cũng không được mang vào phòng thi.
Bút mực giấy mực đều có trường thi cung cấp, cơm và nước sạch cũng có người đưa tới.
Hai môn đầu tiên thi trong một ngày, môn thứ ba lại mất hai ngày. Nhưng chăn bông cũng đã được cung cấp, cái này ngược lại không cần lo lắng.
Cũng may lần này Cố Đại Giang không ở bên cạnh nhà xí, toàn bộ kỳ thi, hết thảy đều thuận lợi.
Chờ phủ thí chấm dứt, lúc Cố Đại Giang đi ra vẫn thần thanh khí sảng.
Cả nhà nghênh đón, Cố Đại Phượng là người đầu tiên không nhịn được, hỏi ông ấy: "Thi thế nào? Khó không, có trả lời được hết không?"
“Tất cả đều ổn, đừng lo lắng." Ừm, ngoại trừ bữa ăn do trường thi cung cấp rất khó ăn. Đối với Cố Đại Giang mà nói, phủ thí này còn thoải mái hơn huyện thí.
Bên ngoài phòng thi nhiều người, Cố Vân Đông sợ chen chúc đệ đệ muội muội, vội vàng nói mọi người lên xe ngựa, trở về trước rồi nói sau.
Qua mấy ngày, chính là ngày yết bảng kỳ thi phủ.
Cả nhà vẫn đặt trước quán trà gần đó, tìm một phòng riêng ngồi.
Thiệu Thanh Viễn cũng tới, Vạn Kim Các hiện giờ đã không cần hắn nữa, đại phu đều đã thuần thục.
Đối với mọi người mà nói, sức nóng của phòng bệnh đậu mùa đã giảm xuống, mọi người chú ý đến kỳ thi phủ nhiều hơn, nhất là ngày yết bảng.
Bởi vậy đợi đến khi bảng xếp hạng được dán ra, trước bảng thông báo đã có một dòng người chen chúc, nhìn còn hoành tráng hơn kỳ thi huyện nhiều.
Cố Vân Đông ở trên lầu chờ, nhưng hai người Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào đã đi xuống chen chúc phía trước.
Cũng không biết qua bao lâu, từng tiếng 'trúng rồi' liên tiếp vang lên bên tai mọi người.
Cố Vân Đông không khỏi khẩn trương, cha cô lúc trước đứng đầu kỳ thi huyện, không biết có thể tiếp tục đứng đầu thi phủ không.
Mới nghĩ tới, dưới lầu lại truyền đến tiếng hét to.
"Đứng đầu là ai?"
Cố Vân Đông lập tức dựng thẳng lỗ tai nghe, không chỉ có cô, những người khác ở đây cũng như thế.
Ngược lại Cố Đại Giang lại không quan tâm lắm.
Đối với ông mà nói, đứng đầu thi huyện đã là chuyện ngoài dự liệu. Muốn đứng đầu kỳ thi phủ, cũng có chút khó khăn.
Không nói người tham gia phủ thí giống như thiên quân vạn mã, chỉ nói phủ thành này có thư viện Thiên Hải, bên trong nhân tài đông đúc.
Quả nhiên, dưới lầu rất nhanh trả lời một cái tên xa lạ.
Mọi người có chút tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi Cố Đại Giang: "Không có việc gì không có việc gì, phủ thi này khó khăn biết bao, ngày đó ta nhìn thấy có mấy ông lão bảy tám mươi tuổi tham gia thi cử, có thể thấy thi đậu cũng không dễ dàng, chúng ta không thể quá tham lam.”
Cố Đại Giang dở khóc dở cười: "Các ngươi không cần như vậy, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý. Theo ta biết, lần này có mấy chục người của thư viện Thiên Hải tham gia, mỗi người bọn họ đều đầy bụng thi thư, một lão già mới vào thư viện chưa đến một năm như ta, có thể thi trúng đã thỏa mãn rồi."
Vị trí đứng đầu thi phủ cũng không phải củ cải bắp cải, dễ dàng trúng như vậy.
Mới nghĩ vậy, hai người dưới lầu đã thở hồng hộc chạy tới.
Đồng Thủy Đào vào trước, quay đầu lại, phát hiện Tiết Vinh còn ở phía sau, lập tức trở về kéo hắn lại đây: "Ta đã nói thân thể ngươi quá kém, không cần đi xuống, ngươi hết lần này tới lần khác không nghe. Ta tự mình đi vào còn phải kéo theo ngươi, quá phiền toái."
Tiết Vinh: " " Dạ, ngươi có sức lực lớn, ngươi có lý.
Hắn nói một câu cũng không nói nên lời, ngay cả cánh tay bị nàng kéo đến đau nhức, cũng không còn sức phản bác.
Đồng Thủy Đào sải bước vào cửa, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, lão gia đã trúng, vị trí thứ hai."
Thứ hai??
Mọi người sửng sốt, Cố Đại Giang cũng kinh hãi, ông hoài nghi mình nghe lầm: "Ngươi vừa nói cái gì? Là thứ hai, hay thứ hai mươi?"
“Thứ hai!!" Tiết Vinh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: " Còn có Dịch công tử, vị trí thứ tám."
Dịch Tuấn Khôn không ở cùng bọn họ, hắn thi xong đã lập tức trở về, vừa vặn đến phiên nhà bọn họ phòng bệnh ở huyện thành.
Cố Đại Giang cười ha ha: "Được, được."
Cố Vân Thư hung hăng đấm bàn một cái: "Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là có thể giết đến vị trí đứng đầu thi phủ rồi."
Cố Vân Đông: "..." Cách nói này, không phải là cô dạy chứ?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, trúng phủ thí, hiện giờ Cố Đại Giang chính là đồng sinh rồi.
Tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Đại Giang tham gia thi khoa cử, hơn nữa còn đứng đầu, thứ hạng rất khả quan.
"Cha, hôm nay vui vẻ, chúng ta đi tửu lâu Cẩm Tú, ăn một bữa chúc mừng được không? "
“Được, vậy thì đi tửu lâu Cẩm Tú."
Đi ăn mừng, mấy đứa nhỏ là hào hứng nhất.
Tiểu cô nương Vân Khả đã bắt đầu gọi món: "Đại tỷ, muội muốn ăn thịt đào, gà con ủ rượu, dưa hấu, cá sóc, còn có đậu phụ non mềm cùng trứng gà."
Cố Vân Đông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé: "Muội nhớ tên món ăn ngược lại rất thuần thục."
“Muội rất giỏi." Tiểu cô nương vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, rất kiêu ngạo.
Chọc cho Vân Thư và Nguyên Trí cũng theo sát gọi món, tuy rằng đại tỷ nấu đồ ăn rất ngon, nhưng thỉnh thoảng đi tửu lâu ăn món đặc trưng của bọn họ, đó cũng là một loại hưởng thụ.
Bọn chúng còn chưa từng ăn cơm ở tửu lâu Cẩm Tú ở phủ thành.
Bởi vậy còn chưa ra khỏi trà lâu, người Cố gia đã gọi xong đồ ăn rồi.
Nhưng mà đến tửu lâu Cẩm Tú, mọi người vừa mới ngồi xuống, tiểu nhị trong tiệm lại đột nhiên đi lên nói: "Cố cô nương, Đồng Bình nhà các ngươi tới rồi, có muốn mời hắn lên không?”