Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546. Quay Về Phủ Thành

Chương 546. Quay Về Phủ Thành Chương 546. Quay Về Phủ Thành

Chương 546: Quay Về Phủ Thành

Vệ thị kêu đau, lập tức sững người, vội vàng hỏi: "Vì sao ạ?"

"Bởi vì ngươi ngu xuẩn, còn không biết tự mình hiểu lấy." Chu thị cười lạnh: "Nếu như Cố gia không nhận 100 văn tiền kia, cha ngươi không an lòng, nam nhân nhà ngươi không an lòng, nhị đệ của ngươi cũng không an lòng, đến lúc đó dứt khoát đừng làm việc ở Cố gia nữa."

"Làm sao đến mức ấy?" Nào có nghiêm trọng như vậy, Vệ thị vẫn không để bụng.

"Sao mà không, xe ngựa kia của Cố gia là để đón Vân Thư và Nguyên Trí đi học đường, dựa vào đâu phải chở thêm hai người. Lúc trước vì đưa đón Ngưu Đản, xe ngựa còn phải chạy đến thư viện Đông Nghĩa, hai học đường cũng không gần nhau. Ngưu Đản và Vân Thư là bạn tốt, lúc này Cố gia mới thuận đường đưa đón đấy, nhưng em dâu ngươi vì phần tình nghĩa này, thỉnh thoảng sẽ tặng cho bọn họ ít trứng gà rau quả. Hiện tại tốt rồi, cả hai đứa trẻ nhà chúng ta đều phải đi học ở huyện thành, kết quả ngươi cảm thấy đây chỉ là việc thuận tiện thì làm, ta cho ngươi biết, thế này gọi là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đấy. Nếu người trong thôn đều học theo thì sao hả? Ai đi huyện thành đều chỉ nghĩ đây là việc tiện đường mà thôi, thế thì xe ngựa của Cố gia thành cái gì? Hậu quả kia ngươi có nghĩ tới không?"

Trách không được con trai lại nói để Vệ thị chờ trong nhà, lại bảo mình phải dạy nó cách đối nhân xử thế.

Con dâu trưởng này quá không biết điều rồi.

100 văn tiền còn cằn nhằn tính toán chi li, nó cũng không nghĩ đến việc, nếu nhà bọn họ và Cố gia không chung sống hòa thuận ngươi tới ta đi như thế, Vân Đông còn xem xét cho Tiến Tài làm chưởng quầy hay không?

Vệ thị bị mẹ chồng liếc nhìn, không dám nói thêm lời nào, cụp mắt xuống lại nhìn thấy cảnh em dâu Tống thị ở một bên có vẻ hả hê tươi cười, Vệ thị lập tức tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tống thị uốn éo eo, đi vào nhà.

Sáng sớm ngày tiếp theo, việc phòng ngừa ở nhà tổ bên kia lại bắt đầu rồi.

Quả nhiên trong thôn lại có xe ngựa đến từ huyện thành, nhưng tiếc là sáng sớm Thiệu Thanh Viễn đã lên núi hái thuốc, đến khi trời tối còn chưa trở về, mọi người còn tưởng rằng hắn phải vào sâu trong núi, ít nhất đến ngày mai mới có thể trở về.

Nhưng đến ngày thứ ba, xe ngựa lại tới nữa.

Lúc này lại biết được Thiệu Thanh Viễn đã đến thôn trang trồng thuốc ở phụ cận để hái dược liệu.

Buổi tối ngày thứ ba, những người này dứt khoát tìm một nhà nông ở thôn phụ cận, chịu đựng hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu và ván giường cứng rắn ngủ suốt một đêm, sáng sớm khi trời vừa sáng đã đi thôn Vĩnh Phúc chặn người.

Không ngờ, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông. . . Quay về phủ thành rồi.

Bọn họ quay về thôn Vĩnh Phúc chủ yếu để làm hai việc, một là cầm lại khăn, hai là phòng ngừa cho người trong thôn.

Hiện tại tất cả mọi việc đều đã hoàn thành, bọn họ cũng không thể tiếp tục trì hoãn thêm.

Dù sao thời gian mà Đái tri phủ cho hắn cũng không nhiều, hắn đã ở thôn Vĩnh Phúc chờ đợi vài ngày rồi.

Lần này Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không quay về phủ thành một mình, Vân Thư và Nguyên Trí cũng đi cùng.

Vài ngày trước cả hai tên nhóc này vừa phòng ngừa xong, hôm nay trên người vẫn còn chút chấm đậu, nhưng không có gì đáng ngại.

Hiện tại, hai đứa nhóc ngoan ngoãn yên lặng ngồi trong xe ngựa, cũng không ló đầu ra quan sát bên ngoài rồi.

Giống như sợ người khác thấy dáng vẻ “Xấu xí” của bọn chúng vậy.

Cố Vân Đông không khỏi nhớ tới tiểu cô nương Vân Khả, xem ra em trai và em gái của cô đều rất chú trọng hình tượng nha, tuổi còn nhỏ đã biết làm đẹp rồi.

Về phần A Trư, à không, là Thiệu Toàn vẫn tiếp tục ở lại thôn Vĩnh Phúc.

Lúc xe ngựa đến phủ thành, sắc trời hơi tối, còn có vẻ sắp mưa.

Cố Vân Đông vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, quả nhiên người đi đường đã bắt đầu vội vàng.

Đúng lúc cô đang muốn nói xe ngựa tăng tốc độ, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại, cô thấy một bóng người quen thuộc đang đứng phía trước bảng bố cáo.

"Dừng xe."

"Hí. . ." một tiếng, Thiệu Thanh Viễn giữ chặt dây cương.

Xe ngựa dừng lại, Cố Vân Đông nhảy xuống xe ngựa, hai ba bước đã đi đến bên cạnh người nọ.

"Đại cô?" Cố Vân Đông vỗ vai bà.

Cố Đại Phượng sững người, lúc này bà không nhìn chăm chú vào bức tranh bố cáo trên tường kia nữa.

"Vân Đông trở về rồi à?" Cố Đại Phượng hơi kinh ngạc, vui mừng nói.

Cố Vân Đông gật đầu, cô lập tức nhìn về phía tường bố cáo.

Chỗ đó, còn dán bức họa vẽ tiểu thúc, nhưng đến nay vẫn không có tin tức của thúc ấy.

Cố Đại Phượng khẽ thở dài: "Chúng ta đoàn tụ rồi, hiện tại chỉ còn tiểu thúc của ngươi thôi, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu."

Cố Vân Đông mím chặt môi: "Đại cô yên tâm đi, tranh này chẳng những có ở phủ Tuyên Hòa, phủ Khánh An, phủ Vạn Khánh, thậm chí ở kinh thành, cũng đã dán lên rồi, cháu cũng đã tìm người nghe ngóng tung tích của thúc ấy."

Cố Đại Phượng gật đầu: "Ta biết rõ, nhưng mà ta. . . Có hơi khó chịu. Thời gian qua lâu như vậy rồi, một chút tin tức cũng không có. Ngươi nói xem, có phải tiểu thúc ngươi đã. . ."

Bà không dám nói tiếp, nếu mọi chuyện thật sự như thế, Cố Đại Phượng chỉ mong cả đời này bà sẽ không có tin tức của hắn.

Mất con gái đã làm cho bà cực kỳ đau khổ rồi, nếu cả đệ đệ nhỏ nhất cũng mất đi tính mạng ở lần chạy nạn kia, thế thì đau lòng biết bao ah.

Hắn còn chưa thành thân nữa đấy.

Kỳ thật trong lòng của Cố Vân Đông cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cô vẫn có chút không cam lòng.

"Đại cô, chúng ta đi về trước đi, trời sắp mưa rồi. Đúng rồi, Nguyên Trí cũng ở trong xe ngựa đấy."

Cố Đại Phượng nghe xong, bà quay mặt sang chỗ khác, lấy tay vuốt nhẹ mặt, khi quay người lại đã nở nụ cười.

Bà nhanh chóng lên xe ngựa, hai đứa nhóc trong xe hình như đang ngủ, nhưng bị giọng nói "Dừng xe" của Cố Vân Đông đánh thức, lúc này cả hai vẫn còn mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy.

Đã một thời gian dài Cố Đại Phượng không gặp con trai rồi, thấy dáng vẻ con trai như thế, lúc này bà mới nở nụ cười.

Biển Nguyên Trí thấy mẹ mình, đột nhiên có tinh thần, lao vào người bà.

"Mẹ."

Cố Đại Phượng ôm lấy hắn, ngồi xuống môt bên: "Còn buồn ngủ không, ngủ thêm một lát, về đến nhà mẹ sẽ gọi con."

Khuôn mặt của Biển Nguyên Trí hồng hồng, hắn gật đầu, dựa vào trong ngực của bà nhắm mắt lại.

Vân Thư thấy thế thì cong miệng lên, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ nhà mình.

Cố Vân Đông: ". . ."

Quả nhiên cậu nhóc không nói hai lời đem đầu mình nhét vào trong ngực Cố Vân Đông, cũng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn lên trời, ta thật sự, thật sự, còn chưa kết hôn ah huynh đệ.

Cố Đại Phượng vốn muốn ôm Vân Thư lại, thấy cảnh như thế bà không nhịn được mà cười lên.

Xe ngựa lại bắt đầu chuyển động, Cố Đại Phượng cúi đầu nhìn con trai, lúc ngẩng đầu lên, bà hạ giọng nói.

"Vân Đông, ta đang định chờ sau khi cha ngươi thi phủ xong sẽ dọn ra ngoài ở."

Cố Vân Đông sững sờ: "Gấp gáp như vậy sao?"

"Gấp gáp chỗ nào chứ." Cố Đại Phượng lắc đầu: "Dượng của ngươi hôm nay đã có thể đứng lên rồi, lung lay một chút cũng có thể đi được vài bước, càng ngày càng tốt rồi, đương nhiên phải tìm nhà ở, dọn ra ngoài."

Cũng nửa năm rồi, chân của Biển Hán xác thực đã tốt hơn rất nhiều, tuy hằng ngày vẫn ngồi xe lăn, nhưng ông đã có thể đứng lên, tự mình chăm sóc bản thân rồi.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không giữ lại.

"Dạ, đại cô tìm nhà ở phố Hưng Thao sao?"

"Ừ, ta sẽ nhờ mẹ Tiểu Diên lưu ý giúp ta."

Hai người nói chuyện một lúc cũng đã về đến nhà.

Bọn họ trở về, mọi người ở Cố gia đều rất vui mừng. Nhất là tiểu Vân Khả, trực tiếp chạy thẳng tới ôm anh trai nhà mình, ai ngờ chạy đến trước mặt rồi, lại phát hiện vài chấm đậu trên mặt hắn.

Lúc này tiểu nha đầu phanh chân lại, quay đầu nhào vào trong ngực của Cố Vân Đông.

Cả nhà đều cười ha ha, chỉ có Cố Vân Thư bị ghét bỏ, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Ngày hôm sau, Thiệu Thanh Viễn lại đi Vạn Kim Các.

Những người khác của Cố gia, cũng bắt đầu hồi hộp chờ mong, nghênh đón kỳ thi phủ vào ba ngày sau.

Bình Luận (0)
Comment