Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 545 - Chương 545. Thật Kỳ Lạ

Chương 545. Thật Kỳ Lạ Chương 545. Thật Kỳ Lạ

Chương 545: Thật Kỳ Lạ

Đến lúc Cố Vân Đông sắp thất vọng, lại nghe Lý Đôn Tử nói tiếp: "Tuy ta không biết cha ta đã từng đi xa đến đâu, nhưng phủ thành chắc chắn đã đi qua rồi."

Ông ta gãi đầu, cố gắng hồi tưởng lại chuyện của vài chục năm về trước.

"Mẹ ta đã từng nói với bọn ta, trước kia khi còn chưa kết hôn, cha ta là người bán hàng rong, đã đi qua phủ thành. Sau khi kết hôn, cha ta không còn bán hàng rong nữa, nhưng đến thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ ông ấy cũng sẽ ra ngoài tìm việc, nhưng không tìm việc trên thị trấn như người trong thôn. Gần như lần nào cha ta cũng đi phủ thành, có khi đi hai ba tháng không về nhà. Về phần có đi đến kinh thành hay không, việc này ngay cả mẹ ta cũng không biết."

Hai ba tháng không ở nhà? Nếu cưỡi ngựa nhanh một chút, đi đến kinh thành rồi trở về, cũng không phải không thể.

"Thế trước khi ông ta ôm Thiệu đại ca về, có phải ông ta cũng không ở nhà không?"

Việc này Lý Đôn Tử biết rõ, ông ta gật đầu: "Xác thật là không ở nhà, cha ta đi phủ thành. Lúc ấy bọn ta lớn rồi, cũng đã có hài tử. Lúc trước ba anh em bọn ta còn nói cha mang bọn ta đi phủ thành kiếm tiền, nhưng cha ta không đồng ý, đi một mình thôi đấy."

Nói như vậy, Thiệu Thanh Viễn thật đúng là có khả năng bị Lý lão đầu ôm từ nơi khác đến đấy.

Về phần Lý lão đầu có đến kinh thành hay không, việc này còn cần điều tra thêm.

Lý lão đầu thoạt nhìn cũng không thân với ba đứa con trai của lão, đi phủ thành lại không dẫn theo bất kỳ đứa con trai nào cả.

Người này, thật sự rất kỳ lạ.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rời khỏi nhà của Lý lão nhị.

Suốt cả đoạn đường, hai người đều không nói gì, biển người mênh mông, mà mục tiêu duy nhất của bọn họ, hình như chỉ có kinh thành kia.

Ít nhất cũng đã biết trước được nhóm người có thể dùng loại vải vóc thế này, người mang họ Thiệu nữa, loại vải này ít gặp, sẽ có dấu vết để lần theo đấy.

Thiệu Thanh Viễn kéo tay của Cố Vân Đông: "Đừng gấp, từ từ sẽ đến." Đã qua hai mươi năm, khẳng định không dễ dàng như vậy.

"Ừm." Cố Vân Đông thở nhẹ một hơi.

Bất kể nói như thế nào, có phương hướng là tốt rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đến cửa Cố gia, mới phát hiện Trần Lương không biết từ lúc nào đã chờ sẵn ở kia rồi.

Thấy bọn họ trở về, ông vội vàng chạy ra đón, trên mặt nở một nụ cười vui mừng.

Cố Vân Đông: "Trần bá tại sao lại đến đây, hôm nay có thuận lợi không? Những người kia có gây phiền toái cho các ngươi không?"

Đang lúc nói chuyện, bọn họ dẫn Trần Lương vào cửa lớn.

Trần Lương lập tức vẫy tay: "Không có chuyện gì, bọn họ vừa nghe nói Thanh Viễn không ở đây, liền đi rồi. Yên tâm đi, việc phòng ngừa hôm nay đều thuận lợi hết, ta tới nói với các ngươi một tiếng, tránh cho các ngươi lo lắng. Nhưng mà ta cảm thấy, ngày mai bọn hắn còn có thể đến nữa."

"Không có việc gì, sáng mai ta và Thiệu đại ca sẽ lên núi hái thuốc."

Trần Lương gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Trần Lương lại nói tình huống phòng ngừa hôm nay, trong thôn đã có một nhóm người phòng ngừa xong rồi.

Bên trong nhà xưởng Cố gia cũng có năm sáu người đã phòng ngừa, sản xuất của nhà xưởng không thể dừng, cho nên cũng không thể cho tất cả mọi người thực hiện phòng ngừa trong một lần duy nhất được, chỉ có thể chia ra từng lượt, năm sáu người một lượt.

Dù sao công nhân ở nhà xưởng Cố gia không có gì phải lo lắng, Thiệu Thanh Viễn bạc đãi ai, cũng sẽ không bạc đãi người của Cố Vân Đông, đúng không?

Cho nên so với những thôn dân trong thôn đang vô cùng lo lắng kia, bọn họ bình tĩnh hơn nhiều, vẫn cẩn trọng thực hiện tốt nhiệm vụ ở vị trí của mình, chờ đến lượt của bọn họ.

Bọn họ tin tưởng Cố gia như thế, cũng nhờ Đồng An có phương pháp lãnh đạo tốt.

Cố Vân Đông càng tín nhiệm xem trọng Đồng An hơn.

Trần Lương nói xong tình huống trong thôn rồi nhưng vẫn chưa rời đi, ông hơi chần chờ nhìn về phía Cố Vân Đông: "Mà này, Vân Đông, còn có một việc riêng, ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ."

Cố Vân Đông cười nói: "Trần bá không cần khách khí như thế, có chuyện gì bá cứ nói là được, có thể giúp cháu nhất định sẽ giúp."

"Chuyện là thế này" Trần Lương có chút ngượng ngùng: "Ngươi cũng biết anh trai của Ngưu Đản, Lư Đản đã đọc sách ở huyện thành."

Khóe miệng của Cố Vân Đông khẽ giật một cái, cô thật sự không biết anh trai của Ngưu Đản tên là Lư Đản, không phải nói hắn đã sớm đến học đường, đã sớm có đại danh rồi sao?

Cũng là người ông nội như Trần Lương, vẫn kiên trì dùng tên xấu cho dễ nuôi.

Lư Đản, chính là con trai của Trần Tiến Tài.

"Hiện tại Lư Đản cũng đến thư viện Đông Nghĩa ở huyện thành đọc sách rồi." Trần Lương nói.

Cố Vân Đông: "Đây là chuyện tốt ah."

Trước kia Trần Tiến Tài làm một quản sự nhỏ ở thị trấn, Lư Đản cũng đọc sách ở đó, một nhà ba người bọn họ thuê phòng ở trấn trên.

Về sau khi Trần Tiến Tài mất việc, phòng ở kia đương nhiên cũng không thể thuê được nữa. Nhưng cũng may nhà mẹ đẻ của Vệ thị là người ở thị trấn, cho nên hầu hết thời gian Lư Đản đều ở nhà ông ngoại hắn, thuận tiện cho việc đi học.

Nhưng cậu mợ Vệ Gia lại bất mãn, dù sao thì Trần Tiến Tài cũng về nhà làm ruộng rồi, mỗi tháng đều đưa lương thực làm phí ở nhờ, nhưng chỉ có một chút như vậy thì làm sao đủ? Bọn họ không hài lòng, vì vậy náo loạn mấy lần trong nhà, việc đọc sách của Lư Đản cũng bị ảnh hưởng.

Cho đến lúc Trần Tiến Tài trở thành tiểu nhị ở huyện thành, lúc này Vệ gia mới nhiệt tình với Lư Đản hơn.

Nhưng Lư Đản lại không phải kẻ ngu, làm sao không nhìn ra được sự qua loa khách khí kia.

Cho nên đợi đến lúc Trần Tiến Tài trở thành chưởng quầy, tiền công tăng lên, cũng ổn định ở lại huyện thành rồi, bọn họ mới bắt đầu đưa Lư Đản đi đọc sách ở huyện thành.

Vừa vặn, Ngưu Đản cũng học ở thư viện Đông Nghĩa, hai huynh đệ có thể làm bạn.

Vì vậy trước đó không lâu, Lư Đản cũng vào học ở thư viện Đông Nghĩa.

Trần Tiến Tài quyết tâm, nhưng cũng xảy ra vấn đề. Trước kia, Ngưu Đản vẫn ngồi ở xe ngựa Cố gia để lên thị trấn, hiện tại lại nhiều thêm Lư Đản, Trần Lương không có ý định để cho cả hai đứa cháu trai đều đi ké xe ngựa người khác.

Những ngày này, Trần Lương đều đánh xe trâu đưa hai cháu trai đi huyện thành.

Chỉ là huyện thành xa, xe trâu đi chậm, nếu chỉ đi một hai lần thì không sao, nhưng mỗi ngày đều phải đưa đón sớm tối thế này sẽ quá tốn thời gian, công việc nhà mình cũng không cần làm nữa rồi.

Trần Lương cũng nghĩ đến việc thuê một phòng ở huyện thành, nhưng một là tiền thuê nhà ở huyện thành rất mắc, hai là cả hai đứa cháu trai của ông đều còn nhỏ tuổi, không có ai bên cạnh chăm sóc cũng lo lắng.

Tuy Trần Tiến Tài thỉnh thoảng có thể ở lại hậu viện của Cố Ký, nhưng hắn cũng không thể dắt theo con trai ở cùng.

Càng nghĩ, Trần Lương càng cảm thấy vẫn nên mượn xe ngựa của Cố gia để đi huyện thành, ông chỉ muốn chở thêm Lư Đản.

Cố Vân Đông nghe xong, lập tức đồng ý: "Không có vấn đề gì."

Trần Lương thở phào, ông lấy tiền trên người ra: "Đây là 100 văn, xem như là phí đi xe ngựa của hai anh em."

Cố Vân Đông suy nghĩ, không cự tuyệt, cô nhận lấy.

Trần Lương thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ta đi về trước, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Ông vẫy tay, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Cố gia.

Trở lại sân nhỏ nhà mình, Chu thị vẫn luôn chờ ông, vội vàng chạy ra đón, hỏi ngay: "Nhận 100 văn tiền kia không?"

"Nhận." Vẻ mặt Trần Lương nhẹ nhõm, vào nhà ăn cơm.

Chu thị cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ngờ Vệ thị ở một bên nghe xong lại mất hứng ra mặt: "Cũng chỉ thuận tiện chở thêm một người, lại còn lấy tiền, Cố gia cũng không thiếu 100 văn kia, làm gì mà so đo với chúng ta như vậy."

Vừa mới dứt lời, Vệ thị đã bị Chu thị vỗ một cái thật mạnh vào sau lưng: "Ngươi câm miệng đi, hiện tại ta xem như đã rõ vì sao lão đại lại không dẫn theo ngươi đi huyện thành."

Bình Luận (0)
Comment