Chương 544: Hắn Muốn Cưới Vợ Rồi.
Trong lòng Liễu lão gia vừa tức giận lại vừa hối hận, đều do ông quá nóng lòng, kết quả lại để cho kẻ không biết là thứ gì này đánh chủ ý lên Liễu phủ.
Hiện tại ông cảm thấy rất may mắn, thật may là Liễu Duy không vừa ý Trương cô nương kia, thậm chí yêu cầu tạm thời không công khai về việc đính hôn.
Nếu những chuyện này bị phát hiện, tuy thanh danh của Trương gia, Trương Kiều càng không dễ nghe hơn.
Nhưng Liễu gia của bọn hắn cũng bị một thân hôi, Liễu Duy cũng sẽ bị người chỉ trỏ.
Hôn sự này, nhất định phải hủy bỏ.
Chẳng những phải từ hôn, ông cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho Trương gia như thế. Bọn chúng xem Liễu gia dễ ức hiếp đúng không, lại dám coi bọn ông là đồ ngu, cơn tức này không xả ra thì ông sẽ không mang họ Liễu.
Đương nhiên, những điều này đều là chuyện sau đó.
Giờ phút này tuy Liễu lão gia không có ấn tượng gì tốt với Trương Kiều, nhưng vẫn chưa chuyển thành trạng thái vô cùng hận thù như trên.
Liễu lão gia cảm kích Cố Vân Đông: "Quả nhiên để ngươi cùng đến Trương gia một chuyến là đúng, nhưng mà Cố nha đầu à, theo như lời ngươi nói, Trương Hào này cũng đánh chủ ý lên ngươi rồi, ngươi phải cẩn thận mới được."
"Yên tâm đi, bọn hắn còn chờ cháu chủ động tìm tới cửa làm thiếp kìa, chuyện tốt thế này bọn hắn cũng chỉ có thể nằm mơ mà thôi. Huống hồ mấy ngày nữa chúng cháu phải trở về phủ thành, đợi đến lúc trở lại đây, cháu đã thành thân với Thiệu đại ca rồi."
Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh vốn đang có sắc mặt cực kỳ không tốt khi nghe được tính toán của Trương Hào, trong lòng hắn đang suy nghĩ nên trùm bao bố đánh cho Trương Hào kia một trận, hay trực tiếp ném hắn ta xuống sông.
Không ngờ đột nhiên nghe được Cố Vân Đông nói đến việc thành thân, cơn tức giận trong lòng Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên tan biến, hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh sáng dịu dàng bắn ra bốn phía.
Đúng, bọn họ sắp kết hôn rồi, tên họ Trương kia nếu biết khó mà lui thì thôi, nếu hắn ta còn chưa từ bỏ ý định muốn lảng vảng trước mặt bọn họ, hắn bẻ gảy tay chân tên kia còn nhẹ.
Liễu Duy đứng ở một bên sờ lên cánh tay, bị hai người bọn họ làm cho buồn nôn.
Nhưng không hiểu sao, đột nhiên hắn lại cảm thấy hơi hâm mộ.
Thanh niên độc thân gần hai mươi năm, cực kỳ bài xích chuyện kết hôn, hận không thể cả đời vui chơi giải trí như hắn, lần đầu tiên có ý muốn tìm vợ.
Vợ con vây quanh giường lò, dường như cũng không tệ.
Chờ đến khi hắn có vợ, mỗi ngày hắn sẽ dẫn nàng ấy đi ra ngoài ân ái, để cho tất cả mọi người biết tình cảm của bọn hắn vô cùng, vô cùng tốt. Lại khiến cho những kẻ không có vợ kia hâm mộ ghen tỵ muốn chết, vừa nghĩ đến đã cảm thấy vui thật đấy.
Ừ, lần tới khi cha gọi hắn đi xem mắt, hắn sẽ cố mà đi vậy, không cự tuyệt.
Nhưng Liễu lão gia vào lúc này lại đang thở dài trong lòng.
Thứ được gọi là duyên phận này, quả nhiên không thể cưỡng cầu. Có lẽ nhân duyên của con trai ông còn chưa đến, ông không cần vội vã như thế, đợi khi nào con trai muốn thành hôn, rồi nói sau.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn mắt thấy thời gian đã không còn sớm, liền cáo từ rời khỏi Liễu gia.
Lên xe ngựa, Cố Vân Đông lấy khăn từ trong tay áo ra.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông kể lại tất cả mọi việc khi cô gặp được Đào Yển và Bành Trọng Phi ở tửu lâu Cẩm Tú.
Thiệu Thanh Viễn nghe thấy thế thì rất kinh ngạc: "Cho nên, cái khăn này vốn dĩ là của ta à? Lý lão đầu cũng không tráo đổi những thứ trên người của ta và Đào Yển sao?"
"Đúng, chắc chắn là của huynh đấy."
Cố Vân Đông gật đầu: "Hơn nữa theo như lời của Bành Trọng Phi, loại vải này rất ít thấy, rất trân quý. Người nhà của huynh có thể lấy loại vải khó có được thế này làm khăn cho huynh sử dụng. Điều này cho thấy bọn họ nhất định rất thương yêu huynh đấy."
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên nắm chặt cái khăn, mí mắt đang rũ xuống của hắn hơi run rẩy.
Cố Vân Đông thấy thế, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên rất đau lòng vì hắn.
Quả nhiên, Thiệu đại ca rất để ý đến việc này.
Cố Vân Đông vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay của hắn, mười ngón tay đan xen vào nhau, nắm thật chặt.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, ôm lấy Cố Vân Đông, cằm nhẹ nhàng cọ xát trên tóc của cô: "Ta không sao."
"Thiệu đại ca, nói không chừng Lý lão đầu có cừu oán với nhà huynh, mới có thể ôm huynh đi và tra tấn huynh như thế. Chỉ là người nhà của huynh có quyền có thế, Lý lão đầu kia là nông dân chữ to không biết, làm thế nào mà dính dáng được chứ?"
Thiệu Thanh Viễn: "Đi về hỏi Lý Đôn Tử."
Cố Vân Đông gật đầu.
Xe ngựa chạy nhanh về thôn Vĩnh Phúc, lúc này sắc trời đã hơi tối rồi.
Khi đến Cố gia, hai người vừa xuống xe, liền đi thẳng đến nhà của Lý lão nhị.
Hai ngày nay, Lý Đôn Tử và Đỗ thị như tắm mình trong gió xuân vậy, nhi tử đã kết hôn, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông còn qua chúc mừng bọn họ, thái độ của người trong thôn đối với bọn họ lập tức tốt hơn nhiều, thậm chí cả mọi người trong nhà mẹ đẻ của Đỗ thị cũng thân mật hơn không ít.
Nhất là hôm nay, mấy người kia còn muốn Đỗ thị nói với Thiệu Thanh Viễn, để cho người nhà bọn họ cũng có thể chen vào trước, sớm được phòng ngừa.
Yêu cầu thế này Đỗ thị nào dám đồng ý, người nhà mẹ đẻ không biết, bà ta thì biết rất rõ đấy. Thiệu Thanh Viễn cho bọn họ mặt mũi, chỉ nhờ vào cái khăn kia mà thôi.
Vì thế nên Đỗ thị lấy cớ đại công vô tư, cự tuyệt mấy người kia.
Lúc hai người Thiệu Thanh Viễn tiến vào, Đỗ thị đang cho gà ăn.
Nghe giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa, trong khoảng thời gian ngắn Đỗ thị cho rằng mình nghe lầm.
Một hồi lâu sau bà ta mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoài đón người.
"Ngươi, sao các ngươi lại đến đây?"
"Chúng tôi muốn tìm các ngươi để hỏi thăm một việc." Cố Vân Đông nhìn về phía đằng sau Đỗ thị, không thấy Lý Đôn Tử.
Đỗ thị thông minh, vội vàng mời hai người vào nhà, rồi nói tiếp: "Cha bọn nhỏ ở trong phòng đấy, mau vào uống miếng nước."
Lý Đôn Tử đang ngồi vui vẻ ăn đậu phộng, thấy hai người tiến vào thì giật mình, kêu lên một tiếng.
Tất cả mọi người vào phòng, Đỗ thị liền đóng cửa lại.
Lúc này, Thiệu Thanh Viễn mới hỏi: "Các ngươi có biết Lý lão đầu có cừu oán với ai không?"
Vợ chồng Lý Đôn Tử kinh ngạc, có cừu oán à?
Không có ah, tuy Lý lão đầu có tâm tư rất sâu, lén lút hãm hại Thiệu Thanh Viễn, nhưng ít ra khi người bên ngoài nhìn vào thì lão vẫn là một ông lão nhã nhặn, trung thực, nhân duyên của lão ở thôn Vĩnh Phúc này cũng rất tốt.
Vì vậy hai người đều lắc đầu: "Chưa nghe nói qua việc cha ta có cừu oán với ai, nhiều năm trôi qua như vậy, thậm chí hắn cũng chưa bao giờ mặt đỏ với bất kỳ ai trong thôn."
Cố Vân Đông nhíu mày, kỳ thật việc này Thiệu Thanh Viễn cũng biết.
Cô suy nghĩ, rồi thay đổi vấn đề hỏi: "Vậy các ngươi có biết trước kia Lý lão đầu từng rời khỏi huyện Phượng Khai, đi phủ thành, hoặc xa hơn, như là đi đến kinh thành không?"
Đỗ thị mở to hai mắt nhìn: "Kinh, kinh thành? Không thể nào, làm gì đi xa như thế. Cha chồng ta chỉ là một người nhà nông, làm sao có chuyện đi kinh thành được. Đó chính là kinh thành đấy, không có bạc, ai dám đi chứ?"
Đỗ thị lắc đầu thật mạnh, cảm thấy không có khả năng.
Bản thân Đỗ thị tối đa cũng chỉ từng đến huyện thành, đến cả phủ thành còn chưa đi qua, bà ta cảm thấy kinh thành kia giống như chân trời vậy, thực sự quá xa rồi, xa đến mức cả đời này của nàng chỉ có thể nghe được tên mà thôi.
Lý Đôn Tử thì ngược lại, ông ta hơi cau mày, giống nhưa đang suy tư điều gì.
Ông ta không nói, ngược lại khiến cho Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều nhìn về phía ông ta.
Đỗ thị càng kinh ngạc hơn, bà ta mở miệng hỏi: "Cha nó, sao ông nghĩ lâu như vậy, chẳng lẽ cha chồng thật sự từng đi kinh thành rồi sao??"
Lợi hại như vậy sao?
Lý Đôn Tử lắc đầu: "Ta không biết."