Chương 556: Cố Vân Đông Là Cháu Gái Ngươi?
Cố Vân Đông vừa mới đi tới cách cửa không xa, đúng lúc nghe được câu nói có chút quen tai, giọng điệu lại kiêu ngạo mười phần này.
Cô hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía đám người vây quanh bên ngoài căn nhà thứ ba.
Đi về phía trước vài bước, Cố Vân Đông đẩy đám người xem náo nhiệt ra, lập tức nhìn thấy một đám côn đồ quen mắt, khóe miệng hơi co giật một chút.
Không hổ là côn đồ trên phố Hưng Thao, người ta vừa mới đến, đã tìm đến tận cửa trấn lột rồi.
Cố Đại Phượng ở trong sân còn chưa nhìn thấy cô, tính tình bà vốn không yếu đuối, nghe được sự uy hiếp của đám côn đồ này, lập tức đem băng ghế đặt ngang trước ngực, tức giận nói: "Ngươi đúng là rất có năng lực đấy, muốn làm cho chúng ta không thể ngủ một giấc an ổn? Ngươi có biết ta là ai không? Dám nói điều đó trước mặt ta.”
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía Cố Đại Phượng, trong lòng thầm yên lặng vỗ tay cho bà ấy, rất tốt, chính là khí thế này.
Nhớ rõ thật lâu trước kia, hình như cô cũng từng dùng lời này hù dọa Chu Đại Phú.
Nhưng mà, côn đồ và Chu Đại Phú rốt cuộc cũng không giống nhau.
Lão đại kia đánh giá Cố Đại Phương từ trên xuống dưới một phen, cười rộ lên, vừa cười vừa nói với tiểu đệ bên cạnh: "Các ngươi nghe xem bà ta vừa nói cái gì? Bà ta còn tưởng rằng mình là phu nhân nhà quan gia quyền quý, tư thế bày ra cũng rất giống đấy. Nào nào nào, bà nói cho ta biết, bà là ai, vậy mà cũng làm cho chúng ta sợ hãi ah, ha ha ha ha.”
Một đám tiểu đệ phía sau cũng cười ha ha theo, thậm chí ngay cả người xem náo nhiệt ngoài cửa cũng nhỏ giọng cười nhạo.
Cố Đại Phượng cắn rang: "Ngươi chắc là biết Cố Ký chứ?”
“Ha ha… két.” Tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Dù là lão đại hay là tiểu đệ, đều đồng loạt không phát ra tiếng nữa.
Cố Đại Phượng thầm thở ra một hơi, xem ra bọn hắn quả nhiên là sợ Vân Đông.
Nhưng mà, không như dự đoán bọn họ là sẽ sợ hãi và rút lui, thay vào đó bà nhìn thấy mặt bọn chúng đen xuống, hai mắt đỏ bừng.
Một lát sau, nghe được tiếng cười lạnh của tên cầm đầu vang lên: "Sao vậy, ngươi cũng muốn nói, ngươi có quan hệ với chủ nhân Cố Ký kia? Có phải ngươi định nói với ta rằng nàng ta là con gái ngươi, cháu gái ngươi, hả? Mẹ nó nhìn ta trông ngu ngốc như vậy sao? Ai trong các người cũng có thể dùng Cố Ký để lừa gạt ta sao? Ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ta còn chỉ định thu một lượng bạc, hiện tại, không có ba lượng, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi cái cửa này."
Tiểu đệ phía sau lập tức phụ họa: "Đúng, đưa tiền.”
Bọn hắn cũng rất tức giận, trên phố Hưng Thao này có không ít người biết đám côn đồ bọn hắn không dám trêu chọc Cố Ký.
Bởi vì Tô gia và Thạch gia mấy tháng trước chuyển tới.
Tô Trường Thuận nhà họ Tô, làm việc ở Cố Ký. Tiểu tử mới tới tên là Thung Tử, cũng là tiểu nhị của Cố Ký.
Còn có người tên Khương Bảo kia, là tiểu nhị trong tiệm thuốc Thiệu Ký.
Đám côn đồ này đã nếm không ít thiệt thòi từ Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, đương nhiên không dám trêu chọc tiểu nhị của bọn họ.
Cho nên bọn hắn thu phí bảo hộ, cơ bản đều sẽ vòng qua hai nhà bọn họ, ngay cả hàng xóm của hai nhà bọn hắn cũng không dám tới cửa tống tiền.
Phố Hưng Thao này cũng không thiếu người thông minh, dần dà, cũng có không ít người nhìn ra.
Vì thế có một nhà noi theo Tô gia và Thạch gia, chờ lão đại tới cửa đòi phí bảo hộ, người nhà kia lại nói quan hệ với chưởng quầy Cố Ký rất tốt, thường xuyên cùng nhau uống rượu xưng huynh gọi đệ gì đó.
Lúc ấy bọn côn đồ không biết rõ, quả đúng là bị lừa gạt cho qua. Khi quay lại điều tra, khá lắm, lại dám lừa gạt bọn hắn.
Việc này khiến lão đại tức giận đến phát sặc.
Bây giờ, lại xuất hiện một gia đình lại dám lấy cờ hiệu Cố Ký để lừa gạt hù dọa bọn hắn, lại còn là người mới tới.
Nhóm côn đồ sợ Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, cũng không có nghĩa là bọn hắn dễ bắt nạt.
Bởi vậy, lão đại kia trực tiếp đứng dậy cầm cái ghế đằng sau, muốn ném xuống đất: "Mẹ nó thật cho rằng chúng ta dễ nói chuyện đúng không?"
“Dừng lại!!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
"Ngươi bảo lão tử dừng, lão tử phải..." Tên côn đồ cười lạnh quay đầu lại, muốn nhìn xem lúc này còn ai dám không biết sống chết mà lên tiếng ngăn cản hắn.
Nhưng lời này mới nói được một nửa, sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng người tới, giọng của hắn chợt dừng lại, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Không chỉ hắn, những tiểu đệ bên cạnh hắn, cả một đám đều lùi lại một bước nhỏ, hoảng sợ nhìn Cố Vân Đông đi vào.
Bọn hắn làm sao có thể quên, nữ nhân này tuổi nhìn không lớn, người nhìn gầy yếu, nhưng thân thủ lại rất tốt, một người có thể đánh mười người, trong nháy mắt có thể quật ngã bọn hắn.
Còn có nha hoàn đi theo bên cạnh nàng ta, khí lực kia còn lớn hơn ba nam nhân cộng lại.
Ý? Nha hoàn kia hôm nay không tới, còn may, còn may.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm đi đến bên cạnh lão đại kia, ngước mắt nhìn cái ghế dài hắn còn giơ trong tay, nói: "Có muốn buông xuống trước không? Lát nữa nếu không cẩn thận đập vỡ, lại phải đến bù gấp mười lần.”
Lão đại giật mình, Tiểu Lục bên cạnh thông minh, vội vàng tiến lên nhận lấy cái ghế, thật cẩn thận, vạn phần quý trọng đặt trên mặt đất.
Cố Vân Đông hài lòng gật đầu, tán thưởng liếc mắt nhìn Tiểu Lục một cái.
Tiểu Lục thế nhưng lại không nhịn được mà ưỡn ngực, cảm thấy trên đầu mình có ánh hòa quang.
Lúc này Cố Vân Đông mới đi đến bên cạnh Cố Đại Phượng: "Đại cô, căn nhà này thế nào? Đã thuê rồi?”
" Đúng vậy, đã thuê rồi, chúng ta đều cảm thấy không tệ lắm."
Cố Vân Đông gật đầu: "Nếu không tệ, vậy thì tạm thời ở đây đã, sau này nếu cảm thấy nhỏ, chúng ta lại đổi.”
Trong lúc nói chuyện, cô quay đầu nhìn về phía đám côn đồ đã sợ ngây người kia.
Họ vừa nghe thấy gì?
Đại cô?
Cố đông gia của Cố Ký, gọi nữ nhân này là đại cô?
Các tiểu đệ yên lặng nhìn về phía lão đại, lão đại thật lợi hại, chuyện này còn có thể đoán ra.
Lão đại kia lại cảm thấy trong lòng khổ không thể nói, hắn chỉ thuận miệng nói, nào biết một câu thành thật, Cố Vân Đông vậy mà thật sự là cháu gái của bà ta.
Có nhầm lẫn gì không, nhà cháu gái giàu có như vậy, bọn họ phải đến phố Hưng Thao thuê nhà làm gì? Trong não có bị úng nước không?
Một đám người trong nháy mắt kinh hãi không thôi, còn chưa hồi phục lai tinh thần.
Vẫn là giọng của Cố Vân Đông kéo bọn hắn trở về: "Vừa rồi ta nghe các ngươi nói, muốn cho đại cô ta sống không dễ chịu?”
"Không có! ! Hoàn toàn không! ! Ngươi đã nghe nhầm rồi.”
Lão đại kia lập tức lắc đầu, tư thế kia giống như muốn đem đầu ném xuống.
Những tiểu đệ khác lắc càng mạnh hơn.
Người xem náo nhiệt ngoài cửa đều khiếp sợ, những người này còn có chút cốt khí tiết tháo hay không, sao lại phủ nhận nhanh và triệt để như vậy.
Cô nương này là ai? Đám côn đồ này hình như rất sợ nàng, so với nhìn thấy nha dịch trong quan phủ còn sợ hơn.
Cố Vân Đông nhíu mày: "Ta nghe lầm rồi sao? Vậy ngươi vừa cầm cái ghế làm gì?”
"Ta, ta luyện lực cánh tay, đúng, ta đột nhiên cảm thấy cái ghế này trọng lượng vừa vặn, thích hợp luyện lực cánh tay."
Tiểu đệ ở một bên liên tục phụ họa: "Đúng đúng đúng, cô chủ Cố cũng biết, khí lực ở tay phải của lão đại chúng ta không quá lớn, người biết đấy.”
Cô chủ Cố?? Người ở cửa kinh ngạc mở to hai mắt.