Chương 557: Trấn Lột Không Thành
Chẳng lẽ, cô nương này chính là cô chủ Cố của cửa hàng Cố Ký kia?
Còn trẻ như vậy?
Hơn nữa đám côn đồ này còn sợ nàng hơn cả lời đồn, một tiểu cô nương, bọn hắn có nhiều người như vậy chẳng lẽ không thu thập được?
Tiếng thì thầm bên ngoài sân liên tiếp vang lên. Có vài người còn không cẩn thận nói lớn, đã truyền đến tai lão đại kia.
Lão đại trong lòng lại hừ lạnh, các ngươi thì biết cái gì? Cô nương này đừng nhìn tuổi còn trẻ, nhưng lại rất âm hiểm. Không nói đám người bọn hắn bị đánh vài lần, chỉ nói ngày khai trương đó, nàng ta cố ý dẫn Chu phủ lão gia qua, còn lừa Chu lão gia nhiều bạc như vậy, có thể nhìn ra người này không phải đèn cạn dầu.
Hơn nữa nàng không chỉ là chưởng quỹ của Cố Ký, nàng còn là vị hôn thê của ông chủ Thiệu từng đến kinh thành, đã gặp hoàng đế, chữa bệnh cho hoàng tử, còn hợp tác với tri phủ phu nhân và đại tiểu thư Nhiếp phủ khai trương cửa hàng Tân Minh Các.
Người như vậy, bọn hắn chán sống mới dám đi trêu chọc vào?
Cố Vân Đông nghe được lý do của đám người này thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Cô thu liễm biểu tình trên mặt, nhìn đôi mắt chân thành của bọn hắn, rũ mắt suy nghĩ một chút nói: "Thì ra cái ghế này quan trọng với ngươi như vậy sao? Nếu đã như vậy, ngươi lấy nó đi.”
"Được, được." Lão đại kia vội vàng đáp ứng.
Ai ngờ Cố Vân Đông lại khó xử nói: "Nhưng cái ghế này ngươi lấy đi, chúng ta sẽ thiếu một cái, không đủ thì làm sao bây giờ? Còn phải đi mua lại, cũng không biết cái ghế này có rẻ không."
Lão đại kia đột nhiên thông minh ra, trong lòng thầm kêu khổ, vẻ mặt như có tang nói: "Làm sao có thể để cho cô chủ Cố cho không được? Điều đó không phải chứng tỏ ta không biết làm người hay sao? Vậy đi, ta mua nó, ta có thể mua cái ghế này được không? Một, một..." Hắn cắn rang: "Một lượng bạc, thế nào?”
“Haiz, ngươi quá khách khí rồi, một cái ghế rách mà thôi, làm sao cần tới một lượng bạc, nếu ta nhận, người khác có cho rằng ta ức hiếp ngươi không?”
"Sẽ không sẽ không." Lão đại vội vàng lắc đầu: “Người xưa có câu nói rất hay, vạn lượng khó mua được lòng tốt, ai bảo cái ghế này vừa vặn thích hợp với ta đây? Nên ta nhất định phải mua, cô chủ Cố một chút cũng không ức hiếp ta, ai nói như vậy, ta sẽ tính sổ với người đó.”
Cố Vân Đông lắc đầu thở dài: "Đã như vậy, vậy ta sẽ... miễn cưỡng nhận lấy vậy."
Tay phải trắng nõn của cô mở ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô tội.
Lão đại kia đau lòng muốn chết, hai tay run rẩy từ bên hông lấy ra một lượng bạc vụn, gian nan đặt ở trên tay cô.
"Cô chủ Cố, việc mua bán chúng ta cũng đã làm xong, ta trở về trước?"
"Được rồi, ngươi trở về đi. À, ngươi nhớ kỹ, đây là đại cô và đại dượng của ta, nếu các ngươi đã ở cùng một con phố, về sau hỗ trợ nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn một chút."
“Nhất định, nhất định."
Tiểu đệ phía sau cũng thành khẩn cam đoan.
Sau đó, một đám người bắt đầu tranh nhau đi ra khỏi sân, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, sợ phía sau có người đuổi theo.
Chờ đi ra một đoạn đường dài, lão đại kia mới hung hăng đánh Tiểu Lục một cái: "Ngươi là đồ con rùa, lần sau nhớ hỏi thăm cẩn thận cho ta rồi mới tới cửa, nếu lại xảy ra loại chuyện này, lão tử đạp ngươi xuống sông, dìm chết ngươi, ngươi có tin không.”
Nói xong, nhét cái ghế trong tay vào ngực Tiểu Lục, sải bước rời đi.
Mà Cố Vân Đông trong viện, tung tung bạc vụn trong tay, xoay người đưa cho Cố Đại Phượng.
"Đại cô cất đi, mua một cái ghế tốt hơn."
Cố Đại Phượng cũng không chối từ, bà buông cái ghế trong tay xuống, cười tủm tỉm nói: "May mắn ngươi đến sớm, đám côn đồ này cũng quá xấu xa rồi. Nào nào nào, ta dẫn ngươi đi xem căn nhà của chúng ta.”
Bà nói rồi muốn kéo Cố Vân Đông đi vào bên trong, không nghĩ tới vừa mới nhấc chân một cái, đã bị cô kéo trở về.
"Đại cô, xem nhà không vội, cháu muốn nói cho người một tin tức tốt."
Cô vui sướng hưng phấn cười, túm lấy tay Cố Đại Phượng thiếu chút nữa không khống chế được lực đạo.
Cố Đại Phượng nhìn bộ dáng hiếm khi bị mất khống chế của cháu gái, có chút kinh ngạc: "Tin tức tốt gì làm cho ngươi cao hứng vậy?”
“Cháu có tin tức của tiểu thúc rồi!” Cố Vân Đông cười, trực tiếp ném xuống một quả bom.
Tin tức này chấn động đến mức Cố Đại Phượng kinh ngạc mở to hai mắt, ngay cả Tiết Vinh đang muốn đi đóng cửa viện cũng kinh ngạc dừng bước.
Biển Hán trực tiếp đứng lên, cũng rất kích động.
Một hồi lâu sau, Cố Đại Phượng mới phục hồi tinh thần, xác nhận mình không nghe lầm, vội vàng hỏi: "Ngươi nói cái gì? Có, có tin tức của tiểu thúc rồi, thật vậy?”
"Thật vậy, cháu đã biết thúc ấy sống ở đâu. Chúng ta về nhà trước, nói tin tức tốt này cho cha cháu, sau đó đi đón tiểu thúc về đoàn tụ.”
Cố Đại Phượng liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta trở về trước, trở về trước.”
Cố Đại Phượng xoay người, đi đẩy xe lăn của Biển Hán, bảo ông ấy nhanh chóng ngồi xuống, về nhà trước rồi nói sau.
Nhưng mà đoàn người đi tới cửa, mới phát hiện những người xem náo nhiệt lúc trước còn chưa rời đi.
Bọn họ tò mò nhìn đám người này, đa số ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Cố Vân Đông.
Đối với cô nương này, họ vừa tò mò vừa thấp thỏm.
Nhưng rốt cuộc cũng không giống với đám côn đồ kia, chưa từng trải qua thủ đoạn của Cố Vân Đông, nên vốn dĩ không tồn tại e ngại.
Tiết Vinh nhíu mày, nói với những người vây xem này: "Nhường một chút, trước tiên nhường một chút, chúng ta phải ra ngoài.”
Cả đám đều hơi nghiêng người ra, nhưng khoảng cách vẫn không đủ xe lăn đi qua.
Cố Vân Đông nhíu mày, giọng lạnh xuống: "Tránh ra.”
Mặt cô trầm xuống, còn có vài phần khí thế, mọi người vội vàng nhường đường, lui về phía sau, để cho người ta đi ra ngoài.
Tiết Vinh khóa cửa lại, một đám người vội vàng rời đi.
Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn những người này một cái, âm thầm lắc đầu, lúc trước cô nghe thấy không ít người vây xem khuyên Cố Đại Phượng nộp phí bảo kê.
Muốn nói côn đồ trên phố Hưng Thao này tại sao lại nhiều như vậy.
Cố Vân Đông trước đó đã hỏi thăm, vì sao không có nha dịch tới thu thập đám người này? Cũng không đến mức không có người báo quan chứ?
Báo tất nhiên có người báo, nhưng không nhiều lắm. Có nha dịch đến bắt qua vài lần, nhưng cũng rất nhanh đã được thả ra.
Nguyên nhân, vẫn là người ở phố Hưng Thao này không đồng lòng.
Mấy tên côn đồ này cũng rất thú vị, mỗi gia đình bọn chúng đều thu phí bảo kê, nhưng đối với hộ gia đình địa phương, bọn hắn thu ít, trong phạm vi người ta có thể chịu đựng được. Hơn nữa bọn hắn vẫn ở trên con phố này, nếu báo quan, những tên côn đồ này sẽ trả thù, cho nên bọn họ chỉ có thể nhịn, dù sao phí bảo hộ cũng không nhiều.
Nhưng đối với người ngoài đến phố Hưng Thao thuê nhà, phí bảo kê sẽ nhiều hơn.
Ví dụ như Cố đại cô, tiền thuê nhà là một lượng bạc, bọn hắn sẽ dựa theo giá thị trường để bổ sung phần còn lại cho mình.