Chương 558: Bây Giờ Sẽ Đi Tìm Tiểu Thúc
Nhìn xem, cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của mọi người.
Nếu không thì các ngươi đừng thuê nơi này, đi thuê chỗ khác đi, tiền thuê nhà vẫn nhiều như vậy, thậm chí nhiều hơn.
Những người không giao nộp, các hộ gia đình địa phương sẽ khuyên nhủ. Dù sao bọn họ đã giao, những người từ nơi khác đến dựa vào cái gì mà không giao, nói trắng ra chính là trong lòng mất cân bằng.
Mấy tên côn đồ này bởi vậy mới như cá gặp nước, tài nguyên rộng lớn trong khu vực này.
Đương nhiên cũng có người tính tình cứng rắn, loại người này, bọn côn đồ có thể trêu chọc sẽ trêu chọc, không thể trêu chọc cũng coi như không nhìn thấy.
Cố Vân Đông cảm thấy, đám người này nói thông minh cũng thông minh, nói ngu xuẩn, thì cũng rất ngu xuẩn.
Nhưng đây là cách sinh tồn của bọn họ, cô không quản được.
Chỉ cần đám người này không động vào người của cô là được.
Bốn người vội vội vàng vàng đi đến chỗ xe ngựa. Cho đến khi xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước, Cố Đại Phượng mới bình phục tâm tình kích động hỏi Cố Vân Đông: "Sao ngươi biết được tin tức của tiểu thúc ngươi? Hắn ở đâu, cách chỗ chúng ta xa không? Khi nào chúng ta sẽ đón hắn trở lại?”
Cố Vân Đông biết bà vội vàng, cũng không gạt, cười khanh khách trả lời: "Là thím của Tô gia nói cho ta biết, lúc trước bà ấy đã gặp tiểu thúc, chỉ là không nghĩ tới ta và tiểu thúc có quan hệ, thẳng đến khi nghe nói chúng ta cũng là người chạy nạn từ phủ Vĩnh Ninh tới đây, bà ấy mới liên hệ tới chúng ta, lúc này mới nhờ Tô Tinh nhanh chóng gọi cháu trở về, nói cho cháu biết về chuyện của tiểu thúc.”
Cô kể lại những lời mẹ Tô nói, một năm một mười không bỏ xót một chi tiết nào cho Cố Đại Phượng.
Cố Đại Phượng nghe được rất vui mừng: "Hắn còn sống là tốt rồi, chỉ cần hắn còn sống thì cái gì cũng không quan trọng.”
Lúc trước bà vẫn cố gắng tự nhủ, không có tin tức của Cố Tiểu Khê, đó chính là tin tức tốt. Nhưng thật ra bà cũng thường xuyên chuẩn bị tâm lý cho mình… Cố Tiểu Khê có thể không vượt qua được trận đại loạn kia, đã không còn nữa.
Hiện giờ biết hắn bình an đến phủ Tuyên Hòa, vậy bà liền yên tâm.
Chỉ cần vượt qua đại nạn kia, Cố Đại Phượng tin tưởng, hắn khẳng định còn sống.
Cố Vân Đông nói xong, xe ngựa cũng đã đến cửa nhà.
Cố Đại Phượng vội vội vàng vàng xuống xe ngựa, ngay cả trượng phu của mình cũng không để ý, sải bước vọt vào viện tử.
Cố Đại Giang đang đi ra cửa: "Tỷ đã trở lại rồi sao? Đã tìm được nhà chưa? Vừa lúc, ta đang tìm người để tính ngày tốt, tỷ nhìn xem, Vân Đông thành thân ngày nào thì tốt hơn. Muốn ta nói, vẫn nên sang năm..."
"Ai nha, những chuyện này không quan trọng, ta nói cho ngươi một tin tức tốt."
Đôi mắt Cố Đại Giang trừng mắt: "Ngày trọng đại của con gái đệ thành thân sao lại không quan trọng?"
Cố Đại Phượng sửng sốt, vội vàng vỗ miệng mình một cái.
Vừa rồi bà cũng không chú ý nghe hắn nói gì, đã khẩn cấp cắt ngang: "Phải phải phải, ngày Vân Đông thành thân cực kỳ quan trọng. Nhưng việc này phải chậm rãi thương lượng, phải hỏi ý kiến của hai vợ chồng son bọn chúng. Bây giờ có một niềm vui lớn ta muốn nói với ngươi, Có tin tức của Tiểu Khê rồi! !”
Cố Đại Giang cứng đờ: "Tỷ, vừa rồi tỷ nói..."
Cố Đại Phượng liên tục gật đầu, kéo ông vào nhà chính, nói lại tin tức mình nghe được từ Cố Vân Đông một lần nữa.
Cố Vân Đông đi vào chậm một bước, vừa lúc cũng nghe xong.
Ừm... Tuy rằng đại cô có một số chỗ hơi khoe khoang một chút, lại thêm mấy chi tiết nhỏ, một số chỗ biểu đạt hơi sai một chút, những chuyện khác, cơ bản phù hợp.
Cố Đại Giang nghe được cười ha ha, chọc cho mấy đứa nhỏ đều chạy tới.
Sau đó nghe ông vội vàng nói: "Đi, hiện tại chúng ta đi tìm Tiểu Khê, bây giờ đi.”
Cố Đại Giang hưng phấn nói năng lộn xộn, ánh mắt đã nheo lại.
Cố Đại Phượng cũng kích động không thôi, nắm lấy tay ông liên tục gật đầu: "Đúng, chúng ta bây giờ đi, thật sự quá tốt. Ta đã nói, dựa vào cái gì mà những người nhà cũ Cố gia đều đầy đủ, tiểu đệ lại xảy ra chuyện? Thật sự là ông trời ban phước.”
"Đi, chúng ta chuẩn bị đi đón người."
Hai tỷ đệ vội vàng, lúc Thiệu Thanh Viễn vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dáng bọn họ kéo tay nhau.
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Cố Vân Đông, hôm nay hắn tới đây thương lượng chuyện thành thân đấy.
Hôm qua thật vất vả cha vợ mới đồng ý cho bọn họ thành thân năm nay, vì để không nháo ra chuyện khác, cho nên hắn vẫn tới đây nhìn chằm chằm một chút thì tốt hơn.
Buổi sáng đi Vạn Kim Các một lát, sau đó đi thẳng đến Cố gia.
Dù sao hiện giờ trong Vạn Kim Các đã không cần phải nhìn chằm chằm nữa, hắn đi đến một chuyến, buổi chiều đi một chuyến nữa là được.
"Xảy ra chuyện gì rồi." Thiệu Thanh Viễn đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng hỏi.
Cố Vân Đông không sợ phiền mà kể lại mọi chuyện một lần nữa.
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc mở to hai mắt: "Vậy mà lại có tin tức?”
Hắn dừng lại, hỏi: "Vậy biết đi thế nào chưa?"
"Đúng rồi, muội đi lấy bản đồ ra xem một chút." Cố Vân Đông nhỏ giọng nói.
Bản đồ không được phép tàng trữ riêng trong dân gian, nhưng trong tay Cố Vân Đông lại có, là cô hỏi xin Tần Văn Tranh. Đối với cô mà nói, muốn hiểu rõ một huyện thành ít nhất phải biết vị trí và phương hướng của từng nơi, cô làm buôn bán, sao có thể không có bản đồ?
Hơn nữa cô chỉ muốn bản đồ của phủ Tuyên Hòa, tự mình lặng lẽ biết là được.
Cô dẫn Thiệu Thanh Viễn đi vào phòng, thuận tiện kéo cố Đại Phượng, Cố Đại Giang.
Cố Vân Đông biết đi huyện Hợp Viễn mất bao lâu, nhưng trên đường đi qua trấn nào, mà thôn Đại Thạch cách huyện Hợp Viễn bao xa cô chưa biết.
Bốn người ngồi trong thư phòng, nhìn bản đồ trước mặt rồi thương lượng.
"Huyện Hợp Viễn này sao lại xa như vậy? Còn có xung quanh cũng quá nhiều núi rồi, vòng tới vòng lui, quá bất tiện.” Cố Đại Phượng là người đầu tiên nhíu mày.
Trước kia bà chưa từng xem bản đồ, đây là lần đầu tiên, nhìn trên bản đồ giống như rất gần, nhưng Cố Vân Đông vừa giải thích, đại cô liền hoang mang
Khoảng cách to bằng bàn tay này, lại phải đi lâu như vậy?
Cố Đại Giang thở dài: "Hết cách, huyện Hợp Viễn tương đối nghèo, đường lớn đến huyện thành chỉ có một con đường này. Phải đi đường vòng, nếu đi đường tắt, ít nhất phải vượt qua hai ngọn núi, cũng cực kỳ không dễ dàng." Tốt xấu gì ông cũng đã là nửa tú tài, vẫn có chút hiểu biết với huyện thành thuộc phủ Tuyên Hòa.
Hợp Viễn huyện sở dĩ nghèo, chính là bởi vì đường xá không thông suốt, không ai nguyện ý đi.
Vân Đông có câu nói rất hay, muốn làm giàu trước tiên phải sửa đường, thật sự một chút cũng không sai.
Cố Đại Phượng đau lòng: "Tiểu đệ lúc trước đi huyện Hợp Viễn, sợ là chân cũng muốn gãy."
Cố Vân Đông: "..." Đại cô, chạy nạn cũng đã chạy rồi, còn sợ chút đường này sao?
Mấy người đã nắm bắt rõ đường đi từ phủ Tuyên Hòa đến huyện Hợp Viễn, cần phải đi qua trấn nào, đi con đường nào an toàn hơn cũng suy nghĩ một lần.
Về phần huyện Hợp Viễn đến thôn Đại Thạch đi như thế nào, chỉ có thể đến huyện thành rồi nói sau. Thôn quá nhỏ để hiển thị trên bản đồ.
Nhưng mà, cuối cùng phải cân nhắc xem ai đi huyện Hợp Viễn, mấy người lại có ý kiến của mấy người ngược lại xảy ra bất đồng.