Chương 559: Đối Với Tiểu Thúc Không Tốt
Cố đại cô cảm thấy mình chắc chắn phải đi, đi đón tiểu đệ trở về sao có thể thiếu bà đây?
Cố Đại Giang cảm thấy mình là huynh trưởng, hiện giờ bọn họ đều rời khỏi nhà cũ Cố gia, vậy ông phải có trách nhiệm chiếu cố đệ đệ, tìm lại đệ đệ.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy mình sắp trở thành một phần của Cố gia, loại cơ hội gây hảo cảm này tất nhiên không thể bỏ qua.
Cố Vân Đông: "......" Những người này làm loạn cái gì vậy.
Mấy người không thống nhất ý kiến, cuối cùng Cố Đại Phượng mạnh mẽ vỗ tay một cái: "Bằng không chúng ta đều đi, mang theo đệ muội cùng mấy hài tử, cho tiểu đệ một bất ngờ vui vẻ."
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời: "Đại cô, chúng ta đi đón người, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tất cả mọi người cùng đi không phải sẽ thành kỳ nghỉ sao?
Còn mang theo hài tử, đại cô rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?
"Cháu thấy, không bằng cháu và Vân Đông đi, chúng cháu ra roi thúc ngựa, còn có thể rút ngắn lộ trình." Thiệu Thanh Viễn đề nghị.
Cố Đại Giang lập tức phủ nhận: "Không được, tuy rằng các ngươi sắp thành thân, nhưng hiện tại còn chưa đâu. Cô nam quả nữ ra ngoài, thành bộ dạng gì? Hơn nữa, nữ nhi của ta là cô nương gia, thân kiều nhục quý, cái gì ra roi thúc ngựa? Không phải con gái ngươi không thương, đúng không? Chúng ta tuy vội tìm tiểu thúc con bé, cũng không vội đến mức này.”
Thiệu Thanh Viễn hiểu được, cha vợ có oán khí rất nặng với hắn ah.
Cố Đại Giang thấy hắn không nói lời nào, đã biết hắn nhất định là chột dạ, hừ lạnh hai tiếng nói: "Như vậy, tỷ tỷ không cần đi, tỷ phu còn chưa có linh hoạt, căn nhà kia của tỷ vừa mới thuê còn phải quét dọn chuyển nhà, Nguyên Trí cũng hiếm khi được đến phủ thành, tỷ nên ở chung với thằng bé nhiều hơn. Hơn nữa đi huyện Hợp Viễn xa xôi, quá mệt mỏi. "
"Ta..." Cố Đại Phượng muốn phản bác, nhưng Cố Đại Giang nói quả thật không sai. Chủ yếu là bà bây giờ tuổi đã lớn, đi theo nói không chừng còn kéo chân.
"Cha cũng đừng đi." Cố Vân Đông ngược lại đồng ý với ý kiến của Thiệu Thanh Viễn: "Mấy tháng nữa cha còn phải tham gia kỳ thi viện, ở nhà đọc sách quan trọng. Hơn nữa, trong nhà cũng không thiếu được cha, nếu chúng ta đều đi, vậy mẹ, đệ đệ muội muội ai sẽ chiếu cố?”
Cố Đại Giang nhíu mày, ngược lại cũng đúng, ông cũng không thể bỏ lại cả nhà này, ông không yên tâm.
Ông không khỏi nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, ông không vui vì hai vợ chồng son bọn họ đi một mình. Nhưng cũng không thể để Vân Đông tự mình đi, vậy ông càng lo lắng.
Thiệu Thanh Viễn có thể đi một mình, nhưng Tiểu Khê không biết hắn, chẳng may xem hắn là người xấu thì làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên, ánh mắt ông sáng ngời, vui mừng nói: "Ta và Thanh Viễn đi, Vân Đông ở nhà." Đúng, như vậy là hoàn mỹ rồi. Vân Đông không cần chịu khổ, lại là cốt lõi trong nhà, có con bé ở nhà ông yên tâm.
Thiệu Thanh Viễn: "......" Không, ta cự tuyệt.
Cùng cha vợ ra ngoài, nghĩ cũng biết sẽ có dạng gì.
Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, một lát sau nhíu mày, vẻ mặt khó xử nói: "Cháu thì không thành vấn đề, nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Chẳng lẽ cùng mình đi, còn ủy khuất hắn sao?
Cố Đại Giang ông có tay có chân còn là đồng sinh, khí lực rất lớn, lại không cần hắn hầu hạ, hắn có cái gì mà không vui?
"Nhưng cháu cảm thấy, sẽ không tốt cho tiểu thúc."
Cố Đại Giang nhíu mày: "Lời này của ngươi có ý gì?”
Thiệu Thanh Viễn nói: "Lúc trước nghe Vân Đông nói qua, lúc thím Tô nhìn thấy tiểu thúc, tinh thần tiểu thúc không tốt lắm, thần sắc buồn bực. Ngoại trừ dọc đường chạy nạn chịu khổ ra, nguyên nhân lớn hơn chính là ông ấy vẫn luôn canh cánh, áy náy trong lòng chuyện bị mất dấu đám người Vân Đông.”
Cố Đại Giang mím chặt môi, trầm mặc.
Thiệu Thanh Viễn tiếp tục nói: "Chắc chắn tiểu thúc cảm thấy, đã phụ sự ủy thác của bá phụ, càng cảm thấy không có mặt mũi gặp người. Cho nên cháu nghĩ, kỳ thật người ông ấy muốn nhìn thấy nhất, có lẽ chính là Vân Đông và mấy người bá mẫu, nếu ông ấy biết Vân Đông còn sống, khẳng định sẽ rất vui mừng. Cho nên Vân Đông đi, đối với tiểu thúc mà nói, mới là an ủi lớn nhất.”
“Nếu bá phụ đi, tiểu thúc nhìn thấy chỉ sợ sẽ thống khổ sẽ khó chịu, sẽ cảm thấy có lỗi với người. Ông ấy sẽ lo lắng bá phụ trách mình, tìm mình tính sổ, tìm mình hỏi bá mẫu ở đâu. Đến lúc đó sợ là ông ấy hận không thể lấy cái chết tạ tội.”
Cố Đại Phượng nghe vậy tim đập thình thịch, vội vàng giữ chặt Cố Đại Giang nói: "Đúng đúng, Thanh Viễn nói có đạo lý. Đệ vẫn nên đừng đi, bằng không dọa hắn làm cho hắn lấy cái chết tạ tội thì làm sao bây giờ?"
Cố Đại Giang: " ..." Ông chẳng nhẽ không thể giải thích sao? Thiệu Thanh Viễn: "Đương nhiên, chúng ta cũng có thể giải thích, nói cho ông ấy biết mấy người Vân Đông đều bình an vô sự, để ông ấy không cần tự trách. Nhưng tiểu thúc sẽ cho rằng chúng ta đang an ủi ông ấy, trước khi gặp được người, chắc chắn sẽ hoảng sợ bất an không tin. Thay vì như thế, sao ngay từ đầu không để cho tiểu thúc nhìn thấy Vân Đông bình yên vô sự chứ?”
Tay Cố Vân Đông đặt ở phía sau, yên lặng vươn ngón tay cái ra.
Cố Đại Giang không thể không thừa nhận, hắn nói lại có chút đạo lý.
Ông muốn cho Tiểu Khê một bất ngờ, không phải để cho hắn sợ hãi.
Ông trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, thôi, dù sao cũng phải thành thân, ông ngăn cản ngược lại giống như ác nhân.
"Được, vậy các ngươi đi, không cần ra roi thúc ngựa, ngồi xe ngựa đi, quan trọng nhất là an toàn." Dừng một chút, ông vẫn nói: "Để Thiệu Văn đi cùng các ngươi.” Có người thứ ba ở đấy, cũng không tính là cô nam quả nữ chứ?
Nếu Cố Vân Đông biết ý nghĩ này của ông, chỉ sợ sẽ nói một câu tự lừa mình dối người? Thiệu Văn là người của Thiệu đại ca đấy, cha hãy tỉnh táo một chút.
Chuyện quyết định như vậy, Cố Đại Giang tuy rằng có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến sắp gặp tiểu đệ, vẫn rất hưng phấn giúp đỡ thu thập đồ đạc.
Sợ Vân Đông lạnh và đói, còn tự mình ôm chăn bông vào trong xe ngựa, sau đó dặn dò Thiệu Thanh Viễn: "Ba người các ngươi, mỗi người một chăn biết không?”
Thiệu Thanh Viễn ngoan ngoãn gật đầu, hắn về trước xin phép Đái tri phủ.
Nếu muốn đi huyện Hợp Viễn, sẽ không thể đến Vạn Kim Các.
Đái tri phủ rất bất mãn trừng mắt nhìn hắn, lúc trước vừa trở về thôn Vĩnh Phúc một chuyến, hiện giờ lại muốn đi huyện Hợp Viễn xa như vậy??
Tuy rằng nói là tìm tiểu thúc Cố Vân Đông, cũng không cần hắn tự mình đi chứ?
Thân nhân của vị hôn thê, chẳng lẽ còn quan trọng hơn ý chỉ của Hoàng thượng?
Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng huyện Hợp Viễn rốt cuộc núi cao nước xa, ông vẫn viết một phong thư cho hắn: "Nếu gặp phải phiền toái gì, hãy đi tìm tri huyện địa phương, phong thư này chứng minh thân phận của ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng là "Thái y" Hoàng Thượng phái tới. Nhưng ngươi và Cố Vân Đông đều là người có bản lĩnh, thư này cũng không chắc sẽ dùng được.”
"Đa tạ." Thiệu Thanh Viễn cất thư xong, thứ này có thể không cần thì không cần, bằng không phiền toái cũng nhiều.
Hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.