Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 560 - Chương 560. Sao Có Thể Như Vậy?

Chương 560. Sao Có Thể Như Vậy? Chương 560. Sao Có Thể Như Vậy?

Chương 560: Sao Có Thể Như Vậy?

Cố Vân Đông đã chuẩn bị gần xong rồi, đồ của cô cũng không nhiều, những đồ quan trọng đều ở trong không gian.

Mấy bộ quần áo để trên xe ngựa, vì để phòng ngừa vạn nhất, còn nhét nồi chén dưới kệ xe.

Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, buổi sáng thứ hai, ba người dưới sự lưu luyến không nỡ của Cố Đại Giang mà xuất phát.

"Nhất định phải đưa được tiểu thúc con về, nhớ phải nói cho hắn biết rõ, mọi chuyện trong nhà đều tốt, cha đã thi được đông sinh, sẽ sớm trở thành tú tài, con cũng sắp thành hôn, nhất định phải đón hắn trở về."

"Đúng đúng đúng, nói rằng đại ca đại tỷ của hắn đang ở phủ Tuyên Hoà chờ hắn, chỉ thiếu hắn chưa quay về, chúng ta đều rất lo lắng, hắn về đoàn tụ với chúng ta."

"Dạ." Cố Vân Đông phất phất tay, mắt thấy Cố Đại Giang đã tiễn đến cửa ngõ, Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Thiệu Văn một cái, tốc độ của xe ngựa lập tức tăng nhanh.

Xe ngựa chạy thẳng về phía cửa thành, huyện Hợp Viễn và huyện Phượng Khai ở hai hướng trái ngược nhau, cho nên vừa ra đến cửa thành lập tức quay đầu.

Cố Vân Đông trải chăn xong, định chọn một tư thế thoải mái dễ chịu để nghỉ ngơi một chút.

Thì đột nhiên nghe tiếng xe ngựa dừng lại.

Cố Vân Đông lập tức ngẩn ra: "Làm sao vậy?"

"Có chút việc cần dặn dò." Thiệu Thanh Viễn nói xong đưa tay qua bên cạnh cầm lấy túi đồ.

Cố Vân Đông nhận ra đó là túi đồ của Thiệu Văn.

Cô ngẩn người trừng mắt, biểu cảm khó hiểu.

Thiệu Thanh Viễn kéo rèm xe ra, nhảy xuống xe ngựa nói với Thiệu Văn: "Ngươi ở thôn trang này giúp ta kiểm tra xem vườn cây ăn quả và vườn dược liệu thế nào rồi, nhân tiện cho ngươi nghỉ ngơi vài ngày, đừng trở lại phủ thành."

"Đã hiểu, công tử lên đường thuận buồm xuôi gió."

Cố Vân Đông: "???"

Cố Vân Đông: !!!

Cố Vân Đông kinh ngạc ngây người, còn có thể làm như vậy sao?

Cha, con đã nói cho cha tỉnh táo một chút mà? Để cho Thiệu Văn đi theo thì làm được cái gì?

Thiệu Văn cầm lấy túi đồ, vẫy vẫy tay với Cố Vân Đông: "Ta đi trước, công tử cô nương đi đường cẩn thận."

Cố Vân Đông cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn đi về phía thôn trang ngoại thành cách đó không xa.

Cô sững sờ quay đầu qua nhìn Thiệu Thanh Viễn, im lặng một hồi, gật đầu: "Lợi hại."

Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta là vì tốt cho mọi người, muội cũng đã xem qua bản đồ, con đường này rất có thể sẽ phải ngủ ngoài trời. Chúng ta chỉ có một chiếc xe ngựa, Thiệu Văn ở đây, sẽ không ngủ được."

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, muội tin huynh mới là lạ, cô đưa tay đẩy hắn ra: " Được rồi được rồi, dù sao thì người cũng đi rồi, muội không đến mức gọi hắn quay về. Vậy huynh nhanh chóng đánh xe, để muội nghỉ ngơi một chút."

"Ừ, phu nhân nói cái gì chính là cái đó." Thiệu Thanh Viễn ngoan ngoãn ngồi lên càng xe, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển.

Cố Vân Đông lùi vào bên trong, đưa tay che mặt.

Đồ vô lại, phu nhân gì chứ? Còn chưa kết hôn đã gọi loạn?

Biết hôm nay chỉ còn lại hai bọn họ, hắn đã bắt đầu không đứng đắn.

Nhưng mà thật ra, chỉ có hai người bọn họ, xác thực nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.

Thiệu Thanh Viễn hẳn là lần trước ăn được ngon ngọt rồi, khi đó dẫn Đái Văn Hắc vào núi, kết quả là lúc trở về, ba người Đái Văn Hắc đi trước một bước, còn hai người họ lại chậm rãi đi về thị trấn.

Lúc đó bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được Thiệu Thanh Viễn có chút vui sướng.

Hôm nay, rút củi dưới đáy nồi ah, lợi hại.

Nhưng, lợi hại hơn là, Thiệu Thanh Viễn đã thành công rồi.

Hai người Cố Vân Đông quả nhiên không kịp đi đến thôn trấn, tối đến phải ngủ bên ngoài.

Khá may cả hai đều đã có kinh nghiệm, bọn họ tìm một bờ sông sạch sẽ mát mẻ để dừng chân.

Trời vẫn chưa tối hoàn hoàn toàn, Thiệu Thanh Viễn nhìn ra xa, cầm lấy cung tên dắt ở sau xe rồi nói: " Muội nhóm lửa trước, ta đi vào rừng xem xem có gì ăn không, nếu như có chuyện gì thì hét lớn gọi ta là được."

"Ừ, huynh đi đi." Cố Vân Đông xua xua tay để cho hắn yên tâm.

Thiệu Thanh Viễn nhặt một số nhánh cây khô ở quanh đây trước, rồi hắn cầm lấy chiếc cung tên bảo bối mà cô đưa cho đi vào rừng, Cố Vân Đông lấy nồi ở dưới kệ xe ra, dùng đá ở bờ sông xếp thành một chiếc bàn nhỏ, sau đó mang nồi ra rửa sạch.

Nhóm lửa đun nước.

Ngay sau đó nhìn chăm chú lên mặt nước, một hồi lâu, trong lòng có chút tiếc nuối, bên này nước nông, chỉ có vài con cá bơi qua bơi lại, con lớn nhất cũng chỉ dài bằng ngón tay, ăn cũng không đủ dắt răng….

Cô thở dài, dứt khoát bỏ qua.

Một lúc sau, Thiệu Thanh Viễn quay trở về. Trong tay hắn cầm một con thỏ rừng.

Có điều mắt của Cố Vân Đông rất tinh, nhìn ra tay áo của hắn đã bị rách.

Hơn nữa vết rách lại rất chỉnh tề, không giống như mắc phải cành cây.

Cô đứng dậy: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có người gây sự với huynh sao?"

"Không có gì, có chút hiểu lầm mà thôi, vừa rồi lúc bắn con thỏ này, đúng lúc có người đi qua, mũi tên đó thiếu chút nữa bắn trúng hắn. Hắn cho rằng ta muốn giết hắn, cầm kiếm đến tìm ta đánh một trận. Yên tâm, rất nhanh đã giải thích rõ ràng, muội xem, không bị thương."

Nói là không bị thương nhưng Cố Vân Đông vẫn có chút không yên tâm, kéo hắn quay hai ba vòng, mới xác nhận hắn không sao.

Chỉ là có chút cau mày: "Tại sao người đó lại kích động như vậy? Tên gì, lần sau nếu như gặp lại, không thể không tính sổ."

"Hắn tên là Cao Phong, chẳng qua là tình thế cấp bách, bọn ta trò chuyện coi như rất vui vẻ."

"Cao Phong???" Cố Vân Đông có chút ngẩn người, suy nghĩ, hỏi hắn: "Huynh nói người đó là Cao Phong sao? Có phải hắn có dáng người cao cao? Lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt lạnh lùng nhìn có vẻ rất khó hoà đồng đúng không? Môi mỏng, cầm thanh kiếm có vỏ là màu trắng?"

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc: "Muội quen hắn sao? Hắn xác thực là như vậy."

Cố Vân Đông cảm thấy đây chính là duyên phận rồi.

"Quả thật là có quen, lúc chạy nạn gặp phải hai tên cầm thú không phải người. Muội cho rằng bọn hắn đánh chủ ý với đệ đệ và muội muội, nên đến giải quyết bọn hắn, không ngờ bọn hắn lại nhìn trúng mấy người Cao Phong, lúc đó bọn muội cùng nhau giải quyết hai tên đó. Còn có Tống Đức Giang, cũng quen biết Cao Phong."

Cố Vân Đông thật sự rất ít khi nói đến chuyện lúc chạy nạn, Thiệu Thanh Viễn biết đoạn thời gian đó nhất định không dễ dàng, là một quá trình khiến người ta đau lòng.

Hắn muốn biết, nhưng rồi lại không muốn cô phải nhớ tới những chuyện không vui, nên vẫn luôn không hỏi.

Đến hôm nay mới biết, người tên Cao Phong đó lại từng có giao tình với cô, hắn lại còn cho người nhà Vân Đông một túi lương khô.

"Nói như vậy, hắn ngược lại có ân huệ với bọn muội. Sớm biết như vậy, vừa rồi ta đã đưa con thỏ này cho hắn để báo đáp."

Cố Vân Đông biểu cảm kỳ quái: Có ân..? Ừ có lẽ có.

Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác: "Hắn nhìn có vẻ có tính phòng bị rất cao, không nghĩ rằng các huynh vừa gặp đã thân, hắn còn cho huynh biết tên. Hắn có nói là muốn đi đâu không?"

"Hắn nói đi phủ Tuyên Hoà tìm người."

Tìm người?

Cố Vân Đông nhớ lại lần trước Tống Đức Giang từng nói Cao Phong đang vội vàng tìm ai đó, cũng đã qua bao lâu rồi? Vẫn chưa tìm được sao?

Người mà hắn muốn tìm này cũng trốn quá kỹ rồi!

Bình Luận (0)
Comment