Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 561 - Chương 561. Đến Huyện Hợp Viễn

Chương 561. Đến Huyện Hợp Viễn Chương 561. Đến Huyện Hợp Viễn

Chương 561: Đến Huyện Hợp Viễn

Cố Vân Đông nghĩ, người này phải rất quan trọng đối với Cao Phong.

Tiếc là, vào thời đại này thông tin liên lạc không thuận tiện, muốn tìm người rất khó.

Nhưng mà may thay người cô muốn tìm đã có chút tin tức.

Thiệu Thanh Viễn xử lý con thỏ xong, hai người ăn xong rồi ngủ.

Cuối cùng thì ở vùng ngoại ô, Cố Vân Đông ngủ trong buồng xe, Thiệu Thanh Viễn gác đêm ở bên ngoài, đợi đến ngày tiếp theo hắn mới vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, Cố Vân Đông đánh xe.

Cứ như thế hai ngày sau, hai người cuối cùng cũng đã đến huyện Hợp Viễn.

Huyện Hợp Viễn cách phủ thành rất xa, tuy nhiên vào ban ngày lại vô cùng náo nhiệt, nhưng so với huyện Phượng Khai mà nói, vẫn kém hơn rất nhiều.

Phòng ốc đều rất cũ kỹ, ăn mày hai bên đường cũng không ít, toàn bộ mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt tha thiết.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều mặt không biểu tình, nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến một khách điếm trông có vẻ không tệ trong huyện.

Tối nay bọn họ sẽ ở lại đây một đêm, hỏi thăm về tình hình của thôn Đại Thạch, sáng sớm ngày mai lại tiếp tục đi đón tiểu thúc.

Hai người đi đến khách điếm, hỏi về thôn Đại Thạch.

Rất may là, tiểu nhị của khách điếm đó, ở thôn bên cạnh bên cạnh của bên cạnh thôn Đại Thạch.

Tuy cách nhau ba thôn, nhưng thôn Đại Thạch, vẫn hiểu rất rõ.

Theo như lời tiểu nhị đó nói, thôn Đại Thạch cũng là một thôn lớn, trăm năm trước, được tạo thành từ hai thôn hợp lại, cho nên thôn này chủ yếu là hai dòng họ lớn là Thường thị và Chu thị.

Đương nhiên cũng có một vài dòng họ từ nơi khác đến, cũng có từ lưu dân đến từ hai năm trước, tầm bốn năm hộ ở lại thôn Đại Thạch.

Chỉ là so với Thường thị và Chu thị thì trong thôn không có nhiều quyền phát biểu, chỉ cần sống tốt là được.

Hai họ lớn ở trong thôn số lượng người không mấy cách biệt, cũng coi như là quyền lực như nhau.

Thời điểm hợp lại với nhau cũng chung sống hoà hợp bình an vô sự, thi thoảng còn kết thông gia.

Nhưng mười mấy năm trước, hai dòng họ đột nhiên cãi nhau mà trở mặt, nguyên nhân cụ thể là gì thì tiểu nhị kia không rõ, nói chung là hai dòng họ này từ nay về sau không còn nhìn mặt nhau nữa, cấm kết hôn, thi thoảng còn gây trở ngại cho đối phương, thừa cơ hãm hại nhau.

Cũng may mặc dù có mâu thuẫn, cũng không dẫn đến thiệt hại về mạng người. Tóm lại là được duy trì ở mức cân bằng.

Nhưng mà gần một năm qua, sự cân bằng này sắp không duy trì nổi, hai dòng họ bắt đầu công kích nhau, như thể nước với lửa, nóng lòng muốn đuổi dòng họ còn lại ra khỏi thôn Đại Thạch.

Mà nhà cậu Tiểu Ny lại là Chu gia.

Sau khi biết được những tin tức này, lông mày Cố Vân Đông không khỏi nhíu lại.

Cũng không biết tiểu thúc ở thôn Đại Thạch ra sao, Cố Vân Đông định sẽ dẫn tiểu thúc đi, quãng đường đi đến huyện Hợp Viễn quá xa, mà tiểu thúc đến người thân cũng không có, nhất là ở trong tình huống trong thôn có hơn nửa số người là người cùng dòng họ, rất dễ chịu ủy khuất, đến lúc đó đến người nói chuyện cũng không có.

Chỉ cần nhìn vào Cố gia thời đó, cha cô dù muốn cũng không thể phân gia.

Thực tế tiểu thúc đối với họ mà nói còn là người từ ngoài đến.

Quan trọng nhất là, quan hệ của Thường thị và Chu thị đang rất gay gắt, sau này liên lụy đến tiểu thúc thì sao?

Cho nên Cố Vân Đông muốn chuyển hộ khẩu của tiểu thúc đến thôn Vĩnh Phúc, cũng không biết thôn trưởng của thôn Đại Thạch là ai, là Thường thị hay là Chu thị, có khi nào gây khó dễ cho bọn họ không.

Tên tiểu nhị kia nghe thấy cô hỏi về thôn trưởng liền nói: "Thôn trưởng của thôn Đại Thạch không phải họ Thường cũng không phải họ Chu, là một ông lão họ Hứa từ nơi khác đến. Ngày trước Chu thị và Thường thị không ai chịu để đối phương làm thôn trưởng, nên đã để người khác chiếm tiện nghi. Nhưng thôn trưởng Hứa này cũng chỉ là trên danh nghĩa, không quản nổi Chu thị và Thường thị, trừ những ngày bình thường trong huyện nha có thông cáo gì, hoặc là cần ông ta làm gì, thì ông ta mới có tác dụng."

Cố Vân Đông nghe đến đó thì yên tâm hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, cô và Thiệu Thanh Viễn cùng nhau đi đến thôn Đại Thạch.

Cũng may thôn Đại Thạch cách đó cũng không xa, thời điểm bọn họ đến, vừa đúng vào giờ tý.

Bởi vì hôm qua đã nghe tiểu nhị nói qua về tình hình của thôn Đại Thạch, khi hai người đến đã thận trọng hơn.

Đến đầu thôn Đại Thạch, liền lập tức xuống xe ngựa, để người đánh xe thuê giúp đỡ chăm sóc xe ngựa, sau đó bọn họ đi vào trong thôn.

So với thôn Vĩnh Phúc thì thôn Đại Thạch lớn hơn một chút, chỉ là đường xá không được bằng phẳng, nhà cửa cũng nhỏ và cổ xưa hơn chút.

Cũng đúng, hai dòng họ đấu với nhau nhiều năm rồi, không đồng lòng, trong thôn có thể tốt lên mới lạ.

Thôn Vĩnh Phúc có một vị thôn trưởng chịu bao mệt nhọc dốc hết tâm huyết một lòng vì lợi ích của thôn dân như vậy hạnh phúc hơn nhiều.

Hai người vừa đi vừa nhìn, đi qua ba bốn nhà mà không nhìn thấy một bóng người.

Người trong thôn này đi đâu hết rồi?

Hai người nhìn nhau một cái rồi tiếp tục bước nhanh hơn.

Cũng may sau đó đã gặp được người, phía trước có hai người phụ nữ đi tới, một già một trẻ.

Người phụ nữ lớn tuổi khuôn mặt trầm mặt, vừa đi vừa mắng người trẻ, chắc là con dâu của bà ta.

"Chuyện của Thường gia và Chu gia ngươi tới xem náo nhiệt làm gì? Ngươi nghĩ rằng nhà chúng ta trong thôn quá bình yên phải không? Hở một tí là chạy ra ngoài, cơm nước trong nhà cũng không nấu, sao lại có loại con dâu như ngươi, quay về sẽ bảo lão đại trừng phạt ngươi."

Cô con dâu ủy khuất, cúi thấp đầu bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã chạy vào một góc sân.

Nhìn thấy người phụ nữ đó cũng sắp đi vào, Cố Vân Đông bước lên mấy bước hỏi thăm: "Thím, làm phiền cho ta hỏi một chút, nhà của Chu Tiến Quý đi thế nào?"

Chu Tiến Quý chính là người mẹ Tô nói, cậu cả của Tiểu Ny, hôm nay chắc ông ta là đương gia.

Người phụ nữ kia vội vàng dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu quan sát hai người: "Các người là ai?"

"Bọn ta nghe nói Chu Tiến Quý hiểu rõ đường núi, cho nên muốn thuê hắn dẫn đường, nhân tiện hỏi một số việc, làm phiền thím chỉ đường đi!"

Bình Luận (0)
Comment